Cửu Vĩ Yêu Hồ rốt cuộc không chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống.
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn Tiêu Trần đang lẳng lặng nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Tên này lúc không nói chuyện cũng không tệ lắm."
"Uỳnh! Uỳnh!"
Hai bóng đen cỡ lớn rơi xuống trên đỉnh núi.
"Phải chết ở chỗ này ư? Có lẽ vậy. Mệt mỏi quá rồi!"
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn theo bóng đen, có chút thoải mái nhẹ nhàng thở ra.
"Oành!"
Lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Nét mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ tràn đầy kinh ngạc, sau đó là vui mừng.
Hóa ra là Tiêu Trần mà Cửu Vĩ Yêu Hồ cho rằng đã chết lúc này đã đứng lên!
Tiêu Trần ném Lưu Tô Minh Nguyệt trong tay lên người Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Sau đó cơ bắp toàn thân căng phồng lên, lúc này tất cả lỗ chân lông trên người Tiêu Trần đều mở ra, từng hạt máu rậm rạp rỉ ra từ trong từng lỗ chân lông trên người hắn.
"Uỳnh! Uỳnh!"
Trước khi hai bóng đen kịp phản ứng, cổ của chúng đã bị một đôi bàn tay kẹp chặt như một cái kìm nhổ đinh.
"Mặt trời mọc rồi."
Tiêu Trần nhìn chân trời với một nụ cười trên khóe miệng.
Mặt trời ló ra nửa cái đầu nhỏ từ nơi giao tiếp, tản ra một thứ ánh sáng vàng yếu ớt, phủ lên bầu trời một màu kim óng ánh.
"Đây là nơi hoàn hảo để ngắm bình minh!" Tiêu Trần không khỏi cảm thán một câu.
Sau đó Tiêu Trần dùng sức, đẩy hai bóng đen về phía vách núi theo hướng mặt trời mọc, Tiêu Trần và bóng đen cùng nhau rơi xuống phía dưới.
"Đừng, đừng mà..."
Nhìn Tiêu Trần biến mất, Cửu Vĩ Yêu Hồ bò tới vách núi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ánh mặt trời đến rất nhanh, chiếu rọi vách núi nơi Tiêu Trần ngã xuống.
Dưới ánh mặt trời vàng kim óng ánh, hai bóng đen bị Tiêu Trần bóp lấy phát ra tiếng thét chói tai, trên người chúng tỏa ra từng đợt mùi khét lẹt.
Dưới ánh mặt trời, hai bóng đen bốc cháy, tiếng gào rú thê lương đâm thẳng tim gan.
"Oành!"
Tiêu Trần hung hăng đập xuống đất, nhìn bóng đen bị thiêu đốt chỉ còn lại đầu lâu, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Sau đó Tiêu Trần lè lưỡi vung vẫy.
"Lêu lêu lêu... Đồ phế vật, đến đánh tao đi."
"Bịch!" Tiêu Trần nhanh chóng ngất đi.
...
"Oa oa oa..."
Trong mơ hồ, Tiêu Trần ngửi được mùi thuốc nồng nặc, còn nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa, trên mặt có cái gì lạnh lẽo không ngừng vuốt.
Tiêu Trần chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một đôi đồng tử xanh lam đầy vẻ lo lắng.
Nhìn thấy Tiêu Trần tỉnh lại, chủ nhân đôi đồng tử xanh lam nhào đến trên người Tiêu Trần, không ngừng khóc thút thít.
Sau đó, một bóng dáng nho nhỏ nhảy lên mặt Tiêu Trần, vừa khóc vừa đập nhẹ.
"Nhóc con tỉnh rồi à?" Bên tai vang lên một giọng nói già nua.
Đầu Tiêu Trần dần dần thanh tỉnh, có thể thấy rõ Cửu Vĩ Yêu Hồ đang nằm sấp trên người mình, còn ở trên mặt, không cần phải nói nhất định là Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Cạch!"
Tiêu Trần bật dậy, suýt chút nữa hất tung Cửu Vĩ Yêu Hồ đang nằm trên người mình bay ra ngoài.
Tiêu Trần cảnh giác nhìn lướt qua hoàn cảnh mình đang ở, phát hiện mình đã thực sự trở về ngôi nhà tranh ban đầu.
Giờ phút này, một ông lão đang ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi phe phẩy cây quạt trong tay, trên bàn có một nồi nước thuốc.
Con mắt Tiêu Trần hơi nheo lại, nhìn ông lão với một nụ cười hiền từ đầy thích thú trên môi.
Ông lão râu tóc bạc phơ, trông rất già nua, không có tinh khí thần của một người tu hành.
Nhưng nhìn tướng mạo của ông lão, thân hình hình như cũng không tệ lắm, mặc vải thô áo gai, nước da ngăm đen, cực kỳ giống một lão nông trồng hoa màu nhiều năm ở nông thôn.
Ông lão cầm lấy một bát trà, đổ đầy thuốc, bưng đến trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn Tiêu Trần, ông lão hiền hòa cười, "Nhóc con, uống đi, vết thương trên người của cậu chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi."
Tiêu Trần hồ nghi nhìn Cửu Vĩ Yêu Hồ bên cạnh.
Cửu Vĩ Yêu Hồ gật đầu, nói đến đầu đuôi sự tình.
Thật ra rất đơn giản, chính là sau khi mặt trời hoàn toàn dâng lên, ông lão xuất hiện, đem bọn họ trọng thương sắp chết về căn nhà lá này.
Tiêu Trần tiếp nhận bát trà, nhẹ nhàng thổi thổi.
Lưu Tô Minh Nguyệt phe phẩy cánh nhỏ trong suốt, chảy nước bọt nhìn bát trong tay Tiêu Trần.
Nhìn bộ dạng ngây thơ đáng yêu của Lưu Tô Minh Nguyệt, tâm tình Tiêu Trần lập tức khá hơn.
"Đến một ngụm?" Tiêu Trần đưa bát tới bên mép Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Hừ!" Lưu Tô Minh Nguyệt xoa đôi mắt sưng đỏ, dẩu môi xoay đầu đi.
Tiêu Trần cười lắc đầu, con nhóc kia chắc lại đang tức mình rồi.
Tiêu Trần uống trọn bát thuốc đen trong một ngụm, chén thuốc vừa vào, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân thoải mái, cả người đều có chút bay bay.
"Đa tạ." Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu với ông lão.
"Không có gì, tiện tay mà thôi." Ông lão thở dài, tiếp nhận bát trà trong tay Tiêu Trần.
Nhìn bóng lưng còng còng của ông lão, lòng Tiêu Trần không khỏi có chút chua xót, "Ông lão xưng hô như thế nào?"
Ông lão ngồi trở lại băng ghế, lấy ra một cái tẩu thuốc, hút rít rít.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận