Thế nhưng lấy thực lực của đại ma đầu kia, khẳng định đã phát hiện cô ta.
Chiến lực của hồ ly lẳng lơ này chỉ hơn Bạo Thực chút thôi, ngộ nhỡ khiến cho đại ma đầu hứng thú, vậy thì chờ chết đi!
Nữ tử bất đắc dĩ cười cười, nói khẽ: "Thực sự không có cách nào, chỉ có thể đặt mình vào nguy hiểm, có thể xin cậu một chuyện không?"
"Hơ! ?" Vẻ mặt Tiêu Trần như gặp phải quỷ, "Hiện giờ tôi có bộ dạng thế nào cô không thấy à? Tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Hơn nữa, bằng thực lực của cô, chỉ cần cô không tìm đường chết đi trêu chọc mấy người hữu hạn kia, ai có thể cản cô làm việc?"
Nữ tử lắc đầu: "Chuyện này chỉ có cậu có thể giúp tôi."
Tiêu Trần cười ha ha: "Cô thấy tôi có giống người giúp người làm nhiều vui không? Hơn nữa hai ta có quan hệ gì? Cô từng hạ độc hãm hại ông đây đó, đầu tôi chứa cứt thì mới giúp cô."
Nghe lời này một cái, nữ tử cúi đầu, bộ dạng sắp khóc, như vậy có thể nói là vừa thấy đã yêu.
"Khóc đi, không khóc được cô là cháu gái tôi." Tiêu Trần cười hì hì cần ăn đòn.
Nữ tử tức đến suýt thì nghẹt thở, cho tới bây giờ cô ta chưa thấy qngười đàn ông nào không thương hương tiếc ngọc như vậy, có lẽ con hàng này căn bản không phải đàn ông.
Nữ tử hít sâu một hơi, nhịn xuống xung động bóp chết Tiêu Trần, nói thẳng: "Mang tôi vào Vận Mệnh Thiên Quốc, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của cậu!"
Những lời này được thốt ra từ trong miệng một đại mỹ nhân phong hoa tuyệt, thật là làm cho người khác có ý nghĩ kỳ quái.
Tiêu Trần nhíu mày: "Thứ kia đang ở đó, cô muốn vào thì tiến vào, cũng không phải nhà tôi mở."
Nữ tử bất đắc dĩ nói: "Ma đầu kia ở chỗ này, tôi chỉ có thể theo cậu mới an toàn."
Được rồi, lý do này rất đầy đủ.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, trong lòng có tính toán, "Mang cô vào thì được thôi, thế nhưng cô phải nói cho tôi biết, một số chuyện về chủ tử của cô."
Tiêu Trần chỉ thuận miệng vừa nói như vậy, không trông cậy vào hồ ly lẳng lơ đó bán đứng chủ tử của mình.
Kết quả không nghĩ tới là, nữ tử rất sảng khoái gật đầu, "Tốt, chỉ cần mang tôi vào, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả thứ tôi biết."
"y ây" Vẻ mặt Tiêu Trần nghệt ra, "Cô đúng là không có khí tiết mà, chủ tử nhà mình nói bán là bán."
Nữ tử cười lạnh một tiếng: "Khí tiết? Bao nhiêu tiền một cân?"
"Trâu." Tiêu Trần giơ ngón tay cái lên.
Tiêu Trần nhịn không được, có chút hiếu kỳ hỏi: "Cô làm gì mà cần tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc thế?"
Vẻ mặt nữ tử đột nhiên ảm đạm, nói khẽ: "Người thân duy nhất của tôi đi đi Vận Mệnh Thiên Quốc, tôi muốn đi xem ông ta."
"Haiii, thăm người thân à," Tiêu Trần cười cười nói: "Có người nói Vận Mệnh Thiên Quốc chính là thế ngoại đào nguyên, nói không chừng thân thích cậu ở bên trong vui đến quên cả trời đất thì sao!"
"Thế ngoại đào nguyên?" Nữ tử khinh thường hừ một tiếng, "Cậu tin?"
"Đương nhiên không tin." Tiêu Trần không chút do dự lắc đầu.
Nữ tử nhún nhún vai: "Cậu nhìn qua thông minh hơn một ít."
Tiêu Trần xạm mặt lại, chẳng lẽ mình nhìn qua rất ngu xuẩn à?
"Vẫn còn có một điều kiện." Tiêu Trần suy nghĩ một chút mở miệng nói.
"Nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định đáp ứng cậu." Nữ tử không chút do dự gật đầu.
"Để thăm người thân cô cũng liều mạng thật." Tiêu Trần có chút tò mò, chẳng lẽ bên trong Vận Mệnh Thiên Quốc là tình nhân của cô ta.
Đương nhiên đây là chuyện riêng của người ta, Tiêu Trần cũng không có hứng thú gì.
"Sau khi tiến vào Vận Mệnh Thiên Quốc, cô phải bảo vệ an toàn của tôi."
Có một bảo tiêu có sẵn, không dùng sẽ uổng phí, hơn nữa theo tình báo có được từ nơi Mạc Càn Sơn, đều khiến Tiêu Trần có loại dự cảm xấu.
"Cậu thật đúng là không khách khí, lại bảo một nữ nhân bảo hộ cậu, không cảm thấy e lệ à?" Nữ tử đầy mắt chế nhạo.
"Vậy đổi lại yêu cầu, đêm nay làm ấm giường cho tôi hế nào?" Tiêu Trần nhìn vóc người có lồi có lõm của nữ tử, lau nước miếng.
"Tốt!" Nữ tử quyến rũ cười, hếch bộ ngực kiêu ngạo.
"Cứ như vậy khoái trá quyết định ha!" Tiêu Trần lời còn chưa nói hết thì hét thảm.
Thì ra là Lưu Tô Minh Nguyệt tỉnh ngủ, bới ra ở trên cổ áo của Tiêu Trần, nghe thấy được lời Tiêu Trần nói, tức giận cắn một cái lên cổ Tiêu Trần.
"Cứ quyết định như vậy, tạm biệt." Nữ tử nhìn buồn cười, che miệng bóng dáng biến mất không thấy.
"Nhả ra, nhả ra, tiểu tổ tông nhả ra" Tiêu Trần không dám cố sức, sợ làm ngã tiểu nha đầu, chỉ có thể làm bộ đáng thương hô.
"Anh anh các anh quyết định cái gì?" Lưu Tô Minh Nguyệt buông miệng ra, nhảy đến trên đầu Tiêu Trần, hung hăng nhổ tóc.
"Nha đầu chết tiệt kia, khí lực càng lúc càng lớn."
Tiêu Trần không dám phản kháng, đau run lẩy bẩy: "Tôi quyết định, buổi tối hôm nay cô ta dám đến, tôi sẽ buộc cô ta lên trên cây quất một trận."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận