Binh binh bốp bốp, chuông trong ký túc xá bắt đầu vang một hồi âm thanh, tiếp theo chính là từng đợt sói khóc quỷ gào.
Cửu Vĩ Hồ theo ở phía sau, không thể không phất tay ngăn cản những âm thanh này, miễn cho sẽ gọi đội tuần tra tới.
"Cái mông vểnh cao như vậy để làm chi, Đại Đầu ca của cậu không thể hứng thú đối với nam nhân."
"Thứ trong quần sịp của cậu rất khác biệt á, chỉ là đồ chơi này hơi nhỏ một chút."
"Ah u, cậu còn dài nữa nè, cố gắng thú vị lắm, để cho Đại Đầu ca của cậu sờ sờ."
"Khóc cái gì mà khóc, khóc cũng phải giao đồ đạc ra đây."
"Tới đây, hát một bài nghe xem, không biết hát, Đại Đầu ca dạy cậu hát chinh phục."
"Nếu để tôi phát hiện, ai dám đi báo cáo đội tuần tra, thi tôi liền đánh gãy hắn ta."
Tiêu Trần vừa cướp đoạt vừa nhổ nước bọt, Cửu Vĩ Hồ ở bên ngoài nghe mf dở khóc dở cười, người này thực sự bị điên à.
Đánh cướp hết ký túc xá thứ nhất, Tiêu Trần ngựa không ngừng vó vọt tới ký túc xá thứ hai.
"Không được xoay cái mông, Đại Đầu ca là một nam nhân chính trực."
"Con mẹ nó cậu còn ngủ trần truồng, chim nhỏ của cậu đang rơi ra luôn kìa."
"Ai u, cậu còn muốn làm anh hùng, rốt cuộc muốn đấu tranh với thế lực tà ác à?"
Lúc trời sắp sáng, Tiêu Trần cướp bóc trọn hai mươi phòng ký túc xá tân binh, nhóm này tân binh gần như bị cướp hết.
"Chúc mọi người mơ đẹp."
Tiêu Trần vui vẻ, khiêng thiết côn tử lớn, mang theo chiến lợi phẩm, quay về ký túc xá của mình.
Nhất định vài bạn cùng phòng sẽ sợ đến ngồi dậy trong mộng, sợ đến bọc chăn lạnh run, giống như vợ nhỏ bị chà đạp hư.
Khi nhìn thấy một túi chiến lợi phẩm lớn của Tiêu Trần, tròng mắt mọi người suýt nữa rớt xuống, tên đại ma vương này thật sự đi đánh cướp tất cả tân binh.
Tiêu Trần cầm mấy viên đá Thiên Oán, ném cho bạn cùng phòng, "Tự mà quản cái miệng mình cho tốt, hiểu chưa?"
Chỗ đá Thiên Oán này có chừng trên trăm viên, các bạn cùng phòng nhìn thấy mà trái tim nhỏ bùm bùm nhảy loạn một hồi.
"Ngài yên tâm, Đại Đầu ca, đêm qua ngài chưa từng đi đâu cả." Mập mạp thông minh cơ trí gật đầu.
"Đúng thế, có tiền đồ." Tiêu Trần vui vẻ nằm dài trên giường, chỉ một chút thời gian, chừng hơn một nghìn viên đá Thiên Oán đã bị tiêu hao hầu như không còn.
Lần này Tiêu Trần đáng thương chỉ có thể mở ra ba đại huyệt vị, thêm một cái lúc trước thì tổng cộng cũng mới bốn cái.
Tức là làm việc cả đêm, ngay cả con số lẻ Tiêu Trần cũng không thể giải quyết.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Trần ngồi vào giường Cửu Vĩ Hồ, nói ra vấn đề mình gặp phải.
"Không phải nói mười viên là có thể đột phá cảnh giới thứ nhất sao, con mẹ nó tôi đã dùng hơn một ngàn viên, một trăm lẻ tám cái đại huyệt vị, cũng chỉ mở ra được bốn cái, đây là tình huống gì?"
Gương mặt Cửu Vĩ Hồ vui vẻ, "Có thể cậu chính là Thiên Oán Bá Thể trong truyền thuyết, chúc mừng bá thể của cậu sẽ đạt thành thiên hạ vô song."
Vừa nhìn dáng vẻ Cửu Vĩ Hồ nhìn có chút hả hê, Tiêu Trần đã biết là chuyện này không phải là chuyện gì tốt.
"Bà nội anh, anh cười vui vẻ như vậy là có ý gì." Tiêu Trần bắt chân Cửu Vĩ Hồ lại, cào lòng bàn chân một trận.
"Cậu cậu cậu buông ra cho tôi, ha ha-" Cửu Vĩ Hồ thẹn thùng mặt đỏ tới mang tai, suýt nữa cười đến tắt thở.
"Thì ra anh sợ nhột!" Tiêu Trần vui vẻ càng cào càng hăng say.
"Buông ra buông ra." Cửu Vĩ Hồ cười đến rớt nước mắt, một cái chân khác đạp loạn trên mặt Tiêu Trần.
Vài người bạn cùng phòng nhìn mà buồn nôn, bởi vì Cửu Vĩ Hồ đã ngụy trang, ở trong mắt bọn họ Cửu Vĩ Hồ là một đại hán đầy râu quai nón.
Hai tên đại nam nhân liếc mắt đưa tình ở chỗ này, có thể không đáng ghét sao?
"Buông ra buông ra, tôi chậm rãi nói cho cậu biết." Cửu Vĩ Hồ thực sự không chịu nổi.
Lúc này Tiêu Trần mới buông chân Cửu Vĩ Hồ ra.
"Bà nội anh vài ngày rồi không rửa chân." Vẻ mặt Tiêu Trần chê bai lau lau tay ở trên chăn.
"Xuống địa ngục đi." Cửu Vĩ Hồ liếc mắt nhìn Tiêu Trần, chân nhỏ của mình đây hoàn mỹ không một tì vết.
Không chỉ mềm mại trắng nõn, còn có mùi thơm thoang thoảng, coi như cả đời không rửa chân cũng sẽ không có mùi gì khác thường.
Cửu Vĩ Hồ dùng chăn quấn chân mình lại, lúc này mới yên tâm nói, "Thiên Oán Bá Thể là một loại thể chất rất cổ xưa, nếu như có thể tu luyện Bá thể tới cực hạn, trên cơ bản chính là không ai địch nổi."
Tiêu Trần lẳng lơ sờ sờ tóc, gương mặt bối rối, "Quả nhiên số mệnh lão tử là người hưng thịnh."
Nhưng mà mấy tên bạn cùng phòng khác cũng là vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần phát giác ra mọi chuyện không đúng lắm, "Có phải các người ước ao hay không, rất kinh ngạc đúng không."
Bạn cùng phòng mập mạp, nín cười nói: "Thiên Oán Bá Thể là độc nhất vô nhị, mười vạn năm cũng không thể có được một người, đương nhiên chúng ta sẽ ước ao."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận