Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 737: Địa ngục nhân gian (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần cầm thanh kiếm, vặn vặn cổ.
Tên bị Tiêu Trần giẫm lên đầu sợ đến mức són cả ra quần, trong không khí có một mùi hôi thối.
"Không đừng, cứu cứu tôi, đừng mà."
Không ngừng cầu xin tha thứ, cũng không đổi lại một chút thương cảm nào từ phía Tiêu Trần.
Vài kiếm của Tiêu Trần hạ xuống, tay chân của người này ngay lập tức tách ra khỏi cơ thể, máu tuôn ra như một vòi phun nước.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức lấn át mùi hôi thối từ đáy quần.
"Tên súc sinh nhà mày, xứng đáng chết không yên lành."
Tu sĩ bị gọt thành nhân côn, run rẩy mắng mỏ.
Tiêu Trần hờ hững liếc anh ta một cái, trường kiếm trực tiếp nhét vào trong miệng anh ta, vừa khuấy nhẹ đầu lưỡi liền bị đánh nát.
"Chẳng phải mày thích chơi sao? Hôm nay tao cho mày chơi đủ, cả đời cũng chỉ được chơi như thế này một lần."
Tiêu Trần giẫm lên mặt tu sĩ, chà xát đế giày.
"Chúng mày liếm giày cho ông đây, ông đây còn chê bẩn."
Máu không ngừng tuôn ra, cái chết cứ đến gần, hiện tại anh ta không thể làm gì, chỉ biết chờ cái chết ập đến trong sự hoảng loạn tột độ.
Tiêu Trần không còn quan tâm đến người này, chậm rãi đi về phía người khác.
Cảnh tượng hãi hùng này sớm đã khiến những người còn lại phải khiếp sợ.
Những tiếng van xin nối tiếp nhau vang lên, nhưng Tiêu Trần giống như một viên đá vô cảm, không hề lay chuyển chút nào.
Đại Đế muốn làm gì cũng không thể dễ dàng thay đổi được.
Ba mươi người đều bị Tiêu Trần chém thành nhân côn, lưỡi đập nát, một lượng lớn máu tươi tạo thành hoa văn chói mắt trên mặt đất.
Bạch Tử Yên cùng những người khác sớm đã bị dọa cho ngốc rồi, cái gọi là sát nhân bất quá đầu điểm địa*, loại tra tấn người như vậy, các cô có chút không tiếp nhận được.
* Nó được sử dụng như một phép ẩn dụ để chỉ chỗ cho con người hoặc việc làm, và đừng đi quá xa, để không làm tổn thương những người vô tội hoặc mang lại nhiều đau đớn và bất hạnh cho người khác, điều này có thể không mang lại nhiều lợi ích cho bản thân.
Ba mươi tu sĩ bị chém thành nhân côn sẽ không chết trong chốc lát, bọn họ mất đi tay chân, vô ý thức quằn quại trên mặt đất, giống như một loại sâu trùng.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người chưa được giải quyết.
Một người là Điền Phong, và người kia là Thái Thượng trưởng lão của Chiến Thiên tông.
Bởi vì hai người đều có tu vi cao nhất, nọc độc xâm nhập vào người cũng không nhiều.
Toàn bộ bọn chúng đều được bao bọc bởi nọc độc giống như hổ phách.
Tiêu Trần lắc lư đi đến trước mặt gã đại hán, cười cười, lộ ra cái miệng đầy răng trắng.
Đại hán sớm đã bị dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tiêu Trần, giống như đã nhìn thấy ác quỷ đáng sợ nhất.
"Sao ông không nói gì nữa đi? Yên Diệt Cảnh rách nát của ông không phải rất lợi hại sao?"
Cơ thể đại hán run lên, ông ta chỉ có thể run rẩy, không ngừng nói: "Xin... xin lỗi."
"Nếu xin lỗi có tác dụng, trên đời này đã không có nhiều chuyện xấu như vậy."
Tiêu Trần giật giật khóe miệng, cười nói: "Tôi đã từng nói sẽ dìm chết các người trong hố xí. Tôi trước nay là người nói được làm được."
Khuôn mặt của đại hán tái đi, dường như ông ta đã nhìn thấy kết cục của chính mình.
Tiêu Trần đi tới bên cạnh Điền Phong, là đại năng nửa bước Vô Chỉ Cảnh.
Tuy rằng cái danh nửa bước Vô Chỉ Cảnh của ông ta có hơi hão huyền, có khi đánh không lại Nhân Diệt Cảnh trong Hạo Nhiên đại thế giới.
Thế nhưng chung quy vẫn là mang danh nửa bước Vô Chỉ Cảnh, nọc độc của Tu Xà cũng không có tạo thành bao nhiêu thương tổn đối với lão ta.
Đương nhiên lão ta cũng không còn sức đi quản Tiêu Trần nữa.
Một đám lệ quỷ tuôn ra từ Bách Quỷ Phiên trong tay Điền Phong, bao quanh lấy thân thể khô quắt của lão ta.
Nọc độc của Tu Xà cũng không thể rơi thẳng lên người lão ta.
Nhìn Bách Quỷ Phiên kia, lấy tầm mắt của Tiêu Trần thì đương nhiên có thể nhận ra được đó là thứ gì.
Những con oán quỷ trong đấy chắc hẳn đều là các cô gái bị lão già này tiền dâm hậu sát, nếu không sao lại có oán khí lớn như vậy được.
Tiêu Trần cười trêu chọc: "Lão già kia, ông cũng phong lưu quá nhẩy."
Tiêu Trần cười, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống, trường kiếm trong tay đâm thẳng tới đũng quần của Điền Phong.
"Thằng chó này, mày dám." Điền Phong nổi giận ra.
Trên đỉnh đầu, một giọng nói càng tức điên hơn vang lên.
"Súc sinh dốt nát, dám bất kính với Đại Đế, đáng chết."
Giữa nanh độc của Tu Xà chảy ra giọt độc màu đen bay thẳng tới đỉnh đầu Điền Phong.
Trong chớp nhoáng giọt độc đen đã nhào lên người Điền Phong, Bách Quỷ Phiên trong tay lão ta làm tức bị hòa tan mất một phần.
Lúc này Điền Phong đã chẳng quan tâm tới kiếm trong tay Tiêu Trần nữa, thúc giục Chân Nguyên toàn thân chống lại nọc độc kinh khủng kia.
Trên khuôn mặt của Tiêu Trần dần dần hiện ra nụ cười, và từ từ biến thái hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận