Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1278: Rừng rậm Nghiệp Hỏa

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Tiêu Trần không chắc sức chiến đấu của những thứ này, không thể bất chấp đi vào.
Tiêu Trần nhìn rừng rậm mênh mông vô bờ, có chút lo lắng.
Bởi vì diện tích rừng rậm bao trùm thực sự quá rộng, Tiêu Trần căn bản không biết đi tìm đại ma đầu từ phương hướng nào.
Suy nghĩ một chút, như vậy chắc chắn không thể được, Tiêu Trần quyết định một đường về phía trước, tiến thẳng lên theo phương hướng này.
Nếu hạ quyết tâm, Tiêu Trần sẽ chuẩn bị hành động.
Tiêu Trần điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất, sau thắt lưng rút ra một con dao nhỏ.
Lúc này, đột nhiên một làn gió thơm nhào tới, một bóng người thanh tú động lòng người xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
"Ha ha." Tiêu Trần trong nháy mắt nghệt ra, lại là Mạc Ly.
"Ầm, cái cô này, là muốn đuổi cùng giết tận sao?"
Mạc Ly nhìn Tiêu Trần liếc mắt, nhẹ giọng nói: "Vùng trời của rừng rậm Nghiệp Hỏa không đi được, nếu muốn đi qua chỉ có thể đi trong rừng rậm."
Mạc Ly nói ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một viên hạt châu nhỏ rời khỏi tay.
"Ầm!"
Cái hạt châu nhỏ kia, ở giữa không trung cháy hừng hực lên, hình thành một quả cầu lửa thật lớn.
Quả cầu lửa như một viên sao băng sắp rơi xuống mặt đất, uy lực to lớn không thể tưởng tượng.
Đột nhiên một con cóc to lớn từ trong rừng rậm nhảy dựng lên, một ngụm nuốt lấy quả cầu lửa thật lớn kia.
"Đó là thứ gì vậy?" Tiêu Trần nhíu mày một cái.
Mạc Ly lắc đầu nói: "Không biết, thế nhưng loại cóc này hết sức mạnh mẽ, hơn nữa chúng nó xuất hiện cả đàn cả lũ."
"Giống kiểu kết bè kết đội này, trong rừng rậm nghiệp hỏa rất nhiều, tôi gặp đều chỉ có thể lui tránh."
"Hơn nữa vùng trời nơi này là nguy hiểm nhất, các loại ác điểu hay xuất hiện, nếu như gặp phải kết bè kết đội, sợ rằng tránh cũng không kịp tránh."
Tiêu Trần vỗ ngực một cái, "May mắn được Mạc Ly cản lại, nếu không... Thật là chết như thế nào cũng không biết."
Tiêu Trần kỳ lạ nhìn Mạc Ly: "Tại sao cô lại giúp tôi?"
Mạc Ly nghiêng đầu, lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiêu Trần.
"Cậu là người của tôi, tôi đương nhiên muốn cậu mạnh khỏe không có chuyện gì."
"y ây." Tiêu Trần liếc mắt: "Cô nói chuyện cho đàng hoàng, tôi từ lúc nào biến thành người của cô?"
Mạc Ly chân mày hơi nhíu lên, "Cậu không muốn trở thành người của tôi, vậy cậu vì sao còn theo tôi trở về Tử Quốc Phù Đồ?"
"Phốc" Tiêu Trần một ngụm lão huyết suýt chút nữa không có phun ra ngoài, "Ông đây trở về với cô, là sợ cô không vui sẽ đánh chết tôi, logic của cô là thế nào đấy, trở về với cô sẽ là người của cô sao?"
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt từ trong lòng của Tiêu Trần bò ra, nhìn Mạc Ly đẹp độc nhất vô nhị.
Trong nháy mắt đổ bình dấm chua, trực tiếp cắn một cái trên cổ của Tiêu Trần.
"Cô ta là ai?" Mạc Ly nhìn tiểu tử Lưu Tô Minh Nguyệt này đầy linh khí, có chút hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Trần lấy Lưu Tô Minh Nguyệt xuống từ trên cổ, "Đây là cô vợ nhỏ của tôi."
"Hừ!" Lưu Tô Minh Nguyệt giơ quả đấm nhỏ hung tợn nhìn Mạc Ly.
Dáng vẻ cô nhóc này quá đẹp, bộ dung hung dữ ấy ngược lại giống như đang làm nũng.
Mạc Ly đầu lại nghiêng một cái: "Vậy cậu là vợ cả của tôi."
"Phốc trong đầu cô ta chứa cái thứ gì thế?"
Tiêu Trần bất đắc dĩ nói: "Chỉ có đàn ông mới có thể lấy vợ, cô không được."
"Người nào quy định chỉ có đàn ông mới có thể lấy vợ, vì phụ nữ sao không thể cưới được vợ?" Mạc Ly có chút nổi cáu hỏi.
Tiêu Trần sửng sốt một chút, "Đúng vậy! Ai quy định, mụ nội nó làm sao tôi biết?"
"Ai nha nha, không rảnh tán gẫu với cô, tôi phải đi tìm người." Tiêu Trần cảm thấy cùng Mạc Ly tán gẫu, không biết muốn kéo tới khi nào.
Lúc này đột nhiên Tiêu Trần cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, mình thế mà lại bị Mạc Ly bế lên, lại còn bị bế theo kiểu công chúa.
"Cô, cô, cô làm gì thế hả?" Tiêu Trần run lẩy bẩy hỏi.
"Không phải cậu muốn đi sao? Tôi ôm cậu sẽ nhanh hơn một chút." Mạc Ly nói trong nháy mắt bóng dáng nhảy vào nghiệp hỏa trong rừng rậm.
"Có thể đổi tư thế hay không." Tiêu Trần sắp khóc, bị đại mỹ nữ như vậy ôm, cái này có chút không được tự nhiên, cảm thấy khó xử.
Mạc Ly không thèm để ý Tiêu Trần, trực tiếp hỏi: "Đi hướng nào?"
"Cô là bá đạo tổng tài sao?" Tiêu Trần vẻ mặt sững sờ.
"Phía trước, phía trước, về phía trước là được." Nếu bất lực phản kháng, vậy cũng chỉ có thể hưởng thụ.
Ngửi thấy mùi thơm trên người của Mạc Ly, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, thật sự là rất dễ dàng khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ hèn hạ của Tiêu Trần, tức giận quào loạn một trận ở trên mặt Tiêu Trần.
"Hì hì, da mặt của anh ấy, không phải khoe khoang với em, so với tường thành còn dầy hơn một chút." Tiêu Trần nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt hổn hển, đắc ý một hồi.
Phải nói Thần Vô Chỉ Cảnh đúng là trâu bò, không nói tốc độ, nhanh hơn hồ lô lớn của Tiêu Trần không chỉ một cấp bậc mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận