"Có cần thông báo cho tướng quân Vi Phổ hay không?"
Người đàn ông trung niên hơi cúi đầu xin chỉ thị từ thanh niên bên cạnh.
Thanh niên cầm thanh trường kiếm kim sắc trong tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy, trên mặt đầy vẻ khinh thường cùng ngạo nghễ.
Hắn ta cười nhạo một tiếng, nắm chặt thanh trường kiếm.
Nhìn mấy đốt ngón tay trắng bệch của mình, cơ bắp trên mặt thanh niên rung lên mấy lần:
"Các anh đã quá ỷ lại vào tướng quân. Anh nên hiểu rõ thế giới này mang họ gì?"
Người đàn ông trung niên khom người, nhìn thì có vẻ khúm núm nhưng trong mắt lại đầy mỉa mai.
Thân là đại hoàng tử của đế quốc, thế mà không chỉ dốt nát, không học vấn không nghề nghiệp mà còn thích tranh công hợm hĩnh.
Bây giờ còn dám tính kế lên tướng quân Vi Phổ, người được nhân dân kính ngưỡng nhất nữa chứ.
Nữ hoàng bệ hạ cũng già rồi nên hồ đồ, lại muốn gả Vi Phổ đại nhân cho thứ phế vật này.
"Nghe lệnh của tôi chuẩn bị tấn công, tiêu diệt hết kẻ thù xâm lược đế quốc chúng ta."
Người thanh niên chỉ tay về phía bình nguyên, rất chi là hăng hái phấn chấn.
......
Vô số dòng xoáy sắt thép đã bao vây chặt chẽ xung quanh hố trời.
Tất cả các binh sĩ đều khuẩn trương, nhìn chằm chằm vào đó.
Kẻ địch có thể dễ dàng xuyên thủng lá chắn năng lượng, ngoại trừ đại hoàng tử của đế quốc, ai cũng biết đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Khói và bụi bao quanh hố trời dần tan hết, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên:
"Này mặt liệt, cậu có bị bệnh đúng không? Chúng ta đến đây để xin ăn chứ có phải để đánh nhau đâu. Cậu không cần làm tất cả mọi người đều biết đâu."
Trong ánh mắt khẩn trương của tất cả binh sĩ, một thiếu niên ăn mặc kỳ lạ chậm rãi bước ra khỏi hố trời.
Mái tóc dài đen bóng của cậu ta dù gió lớn vẫn không hề lay động, khuôn mặt hoàn mỹ chẳng hề có một biểu cảm nào.
Ngươi thanh niên này có đôi mắt rất tàn nhẫn, ai nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh.
Thế nhưng trong lòng người này lại ôm theo một đứa bé rất đáng yêu. Trên đầu đứa bé lại có một cô nhóc ngồi ngoan như cún.
Tạo hình của bọn họ thật sự là kỳ quái đến cực điểm.
Tiêu Trần nhân tính nhìn một đống nòng pháo thép vây kín cả không trung.
"Tôi chỉ đến tìm một bữa ăn thôi mà, chắc không cần phải lấy pháo nã đâu nhỉ!"
Tiêu Trần ma tính thì ngược lại, đến mí mắt còn chẳng buồn nhấc lên, hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
"Tuỳ tiện đi, tốt nhất là tìm chỗ nào có nguyên liệu nấu ăn phong phú một chút, haha" Tiêu Trần nhân tính cười đến vô tâm vô phế.
Chỉ trong khoảnh khắc, thần thức cực lớn của Tiêu Trần ma tính bùng nổ, ngay lập tức bao trùm toàn bộ tinh cầu này.
Tiêu Trần ma tính khẽ cau mày.
"Sao thế?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
Tiêu Trần ma tính có chút nghi hoặc nói: "Tôi cảm nhận được một luồng khí tức khá quen thuộc, hình như trước đây đã từng gặp."
Đúng lúc này, thanh niên cầm thanh trường kiếm đã xuất hiện trước mặt hai người.
Lúc này, vô số phi thuyền và cơ giáp đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
"Các người muốn bị chặt đầu thị chúng hay là muốn bị giết ngay tại chỗ?" Thanh niên vuốt thanh trường kiếm cười hỏi.
"quác quác cái gì thế, tiếng chim hả? Tiêu Trần nhân tính vui vẻ hỏi: "Này, anh zai liệt mặt, con hàng này đang nói cái gì thế?
Tiêu Trần ma tính không trả lời, hắn vung tay lên, một chấm đen từ chân xa xôi nhanh chóng lao thẳng đến chỗ này.
Tiêu Trần ma tính liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, ngay sau đó dị biến liền xảy ra.
Bỗng nhiên, thanh niên cứ thế mà nổ tung.
Đúng vậy, chính là nổ tung. Máu thịt bay tứ tung, nổ banh thành từng mảnh vụn.
Biến cố bất thình lình này khiến mọi người kinh ngạc, toàn bộ đều sững người tại chỗ.
Đại hoàng tử của đế quốc, người nắm giữ đế quốc trong tương lai... cứ như vậy mà biến mất, không còn nữa?
Tuy đây là một tin tốt nhưng dù sao vẫn không mấy chân thật.
Tiêu Trần nhân tính giả vờ giả vịt xoa xoa cái trán no đủ, bóng loáng của mình.
"Sai cậu lại giết tên này? Hắn đang chửi mình hả?"
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Hắn hỏi tôi muốn chết như thế nào."
Tiêu Trần nhân tính nuốt nước miếng: "Lá gan của con hàng này to khiếp nhỉ."
"Chúng mình đến đây xin cơm chứ không phải để giết người đâu, nhớ kỹ vào đấy." Tiêu Trần nhân tính lại một lần nữa nhấn mạnh mục đích của chuyến đi này.
Tiêu Trần ma tính gật đầu, nhấc chân đi về phía trước. Lúc đi ngang đám súng ống sắt thép thì cứ như đi qua chốn không người, binh sĩ xung quanh hình như cũng quên cản hắn lại.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Hàng trăm cỗ cơ giáp to lớn từ trên trời đáp xuống, chặn ngang đường Tiêu Trần ma tính.
Một Vi Phổ có thân hình ma quỷ từ trong cơ giáp bước ra, cau mày nhìn Tiêu Trần ma tính.
"Tướng quân Vi Phổ."
Người trung niên nhìn thấy tướng quân nhà mình cản đường thiếu niên cổ quái kia, lập tức bị dọa đến mức mặt mũi xanh lè.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận