Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1336: Kiếm của Bạch Thường

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Xin lỗi, cục cưng."
Gió lạnh như đao, coi đại địa như thớt gỗ, xem chúng sinh là thịt cá.
Tuyết bay vạn dặm, biến trời cao thành lò sưởi, xem vạn vật thành bạc trắng.
Tuyết đã lớn, gió ngày càng mạnh.
Hai dáng người mảnh mai đi ra từ Tuyết Quốc, nhìn thẳng vào vòng tròn to lớn kia trên bầu trời.
"Bịch, bịch."
Bước chân của các cô, đạp vỡ tuyết đọng ở trên mặt đất, nhưng không thể đập tan nỗi cô đơn giữa đất trời.
Tiên sinh nhẹ nhàng nắm tay Hàn Tử Kỳ, nhìn lên bầu trời.
Tiên sinh mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
"Sợ sao?"
Hàn Tử Kỳ hít mũi một cái, nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
"Ở bên cạnh mẹ, cái gì con cũng không sợ." Hàn Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn tiên sinh, cười ngốc nghếch.
Tiên sinh cười, buông tay Hàn Tử Kỳ ra, nhìn người kia từ trên bầu trời bay, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Đã đến lúc giết người." Một thanh trường kiếm màu xanh xuất hiện ở trong tay của tiên sinh.
Bạch Thường chân đạp tuyết ở trên mặt đất, không để lại một chút dấu vết, đại tuyết lông ngỗng bay múa, bị bông tuyết bên người cô ta chắn ngoài thân.
Bạch Thường xuống một mình, cô ta rất tự tin, tự tin đến cho dù là chống lại hai người Thần Vô Chỉ Cảnh cũng có thể giành được thắng lợi, dĩ nhiên cô ta có khả năng để tự tin.
Bạch Thường nhìn hai bóng dáng kia, có chút không ngờ, bởi vì cô ta nhìn thấy tiên sinh, đại yêu cực kỳ có danh tiếng của Yêu tộc.
"Tiên sinh, xin chào."
Bạch Thường cúi đầu thật sâu một cái, đối với kẻ mạnh, Bạch Thường thường sẽ dành đầy đủ sự tôn trọng.
"Nhiều năm không gặp, cô vẫn đẹp mắt như vậy." Tiên sinh cười đáp lễ lại.
Nếu như người không biết, có thể chỉ cho rằng là bạn lâu năm gặp nhau mà thôi.
Bạch Thường nhẹ nhàng gật đầu, ở trong tay xuất hiện một thanh băng kiếm.
Cho dù ở trong nơi này băng tuyết ngập trời, thanh kiếm này vẫn bốc khói trắng nhè nhẹ.
Đây là một thanh băng kiếm nhìn qua rất đơn giản, đơn giản đến mức không ai có thể nghĩ rằng đây là thần binh xếp hạng thứ ba trên Thần Binh phổ.
Đương nhiên nó có một cái tên dễ nghe, "Mỹ Nhân".
Mỹ nhân như rượu, cũng như chất độc, có thể say lòng người, cũng có thể giết người.
Nói thật, thanh băng kiếm này không xứng với tên của nó, bởi vì nó chẳng hề đẹp.
Thế nhưng người cầm kiếm, rất đẹp.
"Mời." Bạch Thường tay phải nâng kiếm, chậm rãi đưa tay trái của mình ra.
Tiên sinh nhẹ nhàng thở dài: "Bạch Thường, ân oán giữa cô và Yêu tộc, qua nhiều năm như vậy, có lẽ hiểu rõ. Cô đã giết ít nhất một triệu tộc nhân của ta, bất luận là bao nhiêu ân oán, nhiều máu tươi như vậy hẳn đã cọ rửa sạch sẽ."
Bạch Thường lắc đầu, nhưng chỉ kiên quyết phun ra hai chữ.
"Không đủ."
"Vậy, xin mời!" Tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu.
Bạch Thường tiến lên một bước, trong thân thể mềm mại dường như lại ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
Mặt đất chấn động điên cuồng, bông tuyết thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh Bạch Thường, lúc này bay ra triệt để.
Bông tuyết điên cuồng bay múa trên người Bạch Thường, từng vòng không khí lạnh màu trắng, nhanh chóng lợn cợn ra ngoài.
Xung quanh cũng bắt đầu đóng băng, ngay cả hoa tuyết đang bay múa trên không trung cũng bị đóng thành cục băng trong nháy mắt.
Bạch Thường xuất kiếm, cô ta không dùng ngự kiếm thuật thường được tu sĩ sử dụng, mà là một loại kiếm pháp xưa nhất.
"Kiếm Nhất."
Thân hình Bạch Thường vẫn ngay tại chỗ, thế nhưng một thân hình khác của Bạch Thường từ trong thân thể bay ra ngoài.
Kiếm khí dập dờn dựng lên, thoáng cái đã quay lại xa trăm dặm, kiếm khí màu trắng xinh đẹp mà lại lẫm liệt sát cơ.
Tiên sinh nhẹ nhàng ngăn chặn Hàn Tử Kỳ muốn xuất thủ.
"Bịch!" Tiên sinh cắm thanh trường kiếm màu xanh của mình xuống đất, một màn chắn kiếm khí màu xanh xuất hiện bao phủ hai người.
"Ầm! ! !"
Kiếm trong tay Bạch Thường bay ra từ trong thân thể của Bạch Thường bỗng nhiên đánh vào trên màn chắn kiếm khí.
Luồng không khí kinh khủng, trong nháy mắt dập dờn lan ra, lật ngược xung quanh, ở trên màn chắn kiếm khí màu xanh xuất hiện từng vết rách.
Mà quỷ dị chính là, bóng dáng Bạch Thường kia, cứ như vậy vẫn duy trì một tư thế đâm kiếm, dừng ở trước màn chắn kiếm khí, thời gian lại dường như có lẽ đã ngưng động.
"Kiếm tốt, kiếm pháp tốt." Tiên sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Ở phía xa Tiêu Trần đang cùng Hồng Liên cắn hạt dưa vàng, nhàn nhã nhìn chuyện đã xảy ra ở nơi đây.
"Kế tiếp là Kiếm Nhị, kiếm Cửu Ngục của Đại trưởng lão, mỗi một kiếm sẽ chế tạo một cái thân ngoại thân, tương ứng với chín đại đạo."
"Cậu xem kiếm thứ nhất, chính là về thời gian, cậu có phát hiện không, xung quanh đều dừng lại."
Hồng Liên vui vẻ cắn hạt dưa vàng, giải thích cho Tiêu Trần.
"Xong chưa, tôi không có mắt, không biết nhìn ở đâu." Con mắt của Tiêu Trần đều sắp lật hỏng, thế nhưng Hồng Liên vẫn vui vẻ giải thích.
"Ơ kìa, người này, không phải tôi sợ cậu nhìn không ra được chút gì sao, hì hì!" Hồng Liên vừa nói vừa thò tay vào trong lòng bàn tay của Tiêu Trần, nắm lấy một nắm hạt dưa.

Bình Luận

0 Thảo luận