Tất cả từ một đao kia bắt đầu, tất cả từ một đao kia kết thúc, tốt, tốt.
Một đao khí màu đen tựa như ngân hà vĩ đại nhanh chóng cắt tới, đã vượt qua thời gian, đã vượt qua không gian, đã vượt qua tất cả.
"Cái tên điên này muốn dẫn ra hư không đại đình trệ, đi mau."
Trong cơn rơi vô tận, vang lên giọng nói sợ hãi của Nho Sinh.
Hắn ta cuối cùng cũng đã sợ.
Nhưng bọn họ đi được c hắc? Tiêu Trần ma tính sẽ để cho bọn họ đi chắc?
Đương nhiên là không thể nào.
Dải lụa màu đen thẳng tắp mổ ra sát biên giới lỗ đen, ngay sau đó lỗ đen lớn vô cùng bắt đầu nhanh chóng tan vỡ.
Hư không đại đình trệ cắn nuốt hết thảy bắt đầu rồi.
...
"Lão đại, anh làm sao vậy."
"Lão nhị, sao anh lại khóc."
"A hống, tại sao ông đây phải khóc?"
Trong một thế giới, cái đầu lớn của Quỷ Xa nhìn về nơi xa, lệ rơi đầy mặt.
"Quỷ Xa thúc thúc, cháu thật là khổ sở..."
Thiếu nữ xinh đẹp tên là Thập Nhất nhìn vòm trời vô tận gào khóc.
Trên địa cầu xa xôi, đại quân vô biên trầm mặc xuống, nhìn hư không đại đình trệ vô cùng vô tận kia mà trong mắt mọi người chứa nhiệt lệ, trầm mặc không nói.
Bọn họ hiểu, một vị Đại Đế một mình ngăn cản thành lũy thực sự đã vẫn lạc.
Thanh Y nhắm mắt lại, không biết phải nói cái gì.
Có lẽ vào lúc này hẳn là không nói lời nào thì tốt hơn.
"Nên tới lượt chúng ta." Một lúc lâu, Thanh Y rốt cuộc đứng dậy, nhìn đại quân nhẹ nhàng mở miệng.
Lần này không còn có người phản đối, cũng không có ai lùi bước.
Toàn bộ đại quân đồng thời tiến lên một bước.
Đúng vậy, nên tới bọn họ ra chiến trường.
...
Tiêu Trần thần tính vùi đầu, chế tạo cái gì đó trước lò luyện lưu hỏa, đã rất lâu rồi nàng không ngẩng đầu lên.
Có đôi khi Tiêu Trần thần tính lại đột nhiên khóc thành tiếng, nhưng phần lớn thời gian là im lặng không nói gì.
Bốn Thiên Tượng Tinh chờ đợi ở phía sau đau lòng không biết làm như thế nào cho phải.
Cho tới hôm nay, vào lúc cảm nhận được hư không đại đình trệ kia, cuối cùng Tiêu Trần thần tính cũng ngẩng đầu lên.
Sâu trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, muốn khóc nhưng chung quy vẫn không khóc ra.
Trong tay Tiêu Trần thần tính cầm một chiếc nhẫn xưa cũ, đưa cho Đao Long.
Nhìn chiếc nhẫn kia, Đao Long có chút không biết làm sao.
Bốn Thiên Tượng Tinh chờ ở đây đều vô cùng rõ ràng giá trị của cái nhẫn này, dùng vật báu vô giá để hình dung tuyệt đối không hề quá đáng,
Bởi vì này chiếc nhẫn không tầm thường chút nào ấy, hầu như đã tiêu hao hết tích lũy nhiều năm của Tiêu Trần thần tính.
"Các người mang theo nhẫn đi trốn đi, chờ chiến tranh qua đi, nhẫn sẽ chỉ dẫn các ngươi làm như thế nào."
Tiêu Trần thần tính vừa lau nước mắt vừa dặn dò.
Đao Long lắc đầu, nhét nhẫn vào trong tay Thiên Tượng Tinh ở bên cạnh: "Thủ hộ nhẫn, một người là đủ rồi."
Thiên Tượng Tinh nhìn chiếc nhẫn trong tay, sầm mặt lại.
Muốn hắn rời khỏi Tiêu Trần thần tính, bảo hắn ta nhìn Tiêu Trần thần tính lên chiến trường mà mình lại không làm gì cả, sợ rằng giết hắn ta đi còn tốt hơn.
"Một mình tôi đi cho!" Thiên Ám Tinh bên cạnh nhận lấy chiếc nhẫn, cúi người thật sâu với Tiêu Trần thần tính.
Ba Thiên Tượng Tinh khắc nhìn Thiên Ám Tinh, bọn họ hiểu rằng, người rời khỏi mới là người thống khổ nhất, rời khỏi mới cần dũng khí lớn lao.
"Bảo vệ nhẫn cho tốt, chủ nhân của nó sẽ chia cắt cục diện sau chiến tranh."
Tiêu Trần thần tính nhẹ giọng dặn dò, Thiên Ám Tinh gật đầu thật mạnh, thân hình từ từ tiêu tán.
Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không hỏi chiếc nhẫn này có ích lợi gì.
Làm xong mọi chuyện ấy, Tiêu Trần thần tính mới ngẩng đầu nhìn về phía địa cầu.
"Lão lưu manh, mau đi ra đi, tôi cũng không chống đỡ được bao lâu."
...
Trên Thánh sơn, nơi Tiêu Trần nhân tính bế quan.
Đỉnh núi vốn bình tĩnh bắt đầu điên cuồng lay động vào thời khắc hư không đại đình trệ.
Trên mặt Tiêu Trần nhân tính đang bế quan trải đầy ký hiệu tràn ngập lệ khí, đây là điềm báo của tẩu hỏa nhập ma, đạo tâm vỡ nát.
Ngục Long chờ ở phía sau nhẹ nhàng mở miệng nói: "Hiện tại ngài xuất quan, cái gì cũng không cải biến được, không có thời gian để hối hận nữa."
Tiêu Trần nhân tính hung ác từ từ bình tĩnh lại, hai giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới mức thương tâm.
...
Đại đình trệ vô tận khiến khắp ngân hà đình trệ toàn bộ, hư không vỡ nát tràn đầy năng lượng cuồng bạo.
Nơi đây đã biến thành một tuyệt địa.
Trong lỗ đen nổ tung, mang theo sự xé rách vô tận.
Mặc dù là mấy người dị vực như Nho Sinh có được năng lực bất tử bất diệt, ác mộng vô tận vẫn cắn nuốt bọn họ dẫn tới thương tích đầy mình.
Sức mạnh của bọn họ đến từ bất tử bất diệt, cơn ác mộng của bọn họ cũng bắt đầu từ sự bất tử bất diệt ấy.
Bọn họ chết đi trong đình trệ bùng nổ, rồi lại sống lại trong ấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận