Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1667: Trong kỳ một năm (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Bởi vì Tiêu Trần không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, nhưng mùi hôi thối đặc biệt trong không khí nói với Tiêu Trần rằng khẳng định có thứ gì đó ở đây.
Tiêu Trần nhìn quanh, quyết định đi qua nơi này.
Bởi vì Tiêu Trần không muốn lãng phí thời gian ở Mệnh Vận Thiên Quốc này, Tiêu Trần muốn đến Liên Hoa Động Thiên càng sớm càng tốt để khôi phục sức mạnh của mình.
Chỉ sau khi lấy lại sức mạnh, Tiêu Trần mới có thể bắt đầu điều tra những vấn đề này.
Về phần võ đạo, tuy rằng cảnh giới Vũ Thần không yếu hơn Đại Đế, nhưng trong lòng Tiêu Trần biết hắn không thể đạt tới cảnh giới Vũ Thần trong thời gian ngắn.
Ngay khi Tiêu Trần muốn đi đường vòng, một bóng người không đầu từ trên mặt đất lao ra.
Nhìn bóng dáng không đầu kia, Tiêu Trần hơi nheo mắt lại.
Bóng dáng không đầu này không lớn giống như hai sinh vật dị vực lần trước đã gặp, bóng dáng trước mắt này có vóc dáng rất thấp bé.
Cũng chỉ cao chừng một mét ba mét tư đổ lại, coi như có gắn thêm cái đầu cho nó cũng không thể vượt qua một mét sáu.
Chiều cao một mét sáu, đặt trong nhân tộc thì cũng không phải quá cao.
Hơn nữa thoạt nhìn bóng dáng này có hơi còng lưng như một cụ già vậy.
Nó mặc một trường bào cổ quái trên người, bên trái trường bào là một màu đen tuyền, bên phải lại là màu trắng tinh, cứ như là hai cực âm dương.
Bóng dáng không đầu này đút hai tay vào trong áo, bước từng bước nhỏ đến phía Tiêu Trần, giống như là một người nông dân phát hiện tên trộm nào đó trộm hoa màu của ông ta vậy.
Nhìn bóng dáng không đầu đang chạy tới cực nhanh, chân mày Tiêu Trần hơi nhăn lại, nguyên do là vì biểu hiện của bóng dáng không đầu này quá yếu.
Mặc dù biểu hiện của bóng dáng không đầu này yếu, nhưng Tiêu Trần vẫn ngưng tụ sức mạnh lại toàn thân như trước.
Tiêu Trần cũng không phải người ngu, sợ rằng những cái thứ có thể bị phong ấn tại đây cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Đến khi bóng dáng không đầu chạy tới còn cách Tiêu Trần chừng mười trượng, Tiêu Trần đã đấm ra một quyền.
"Gào- "
Trong không khí vang lên một tiếng nổ bạo liệt, một con cự thú trong suốt vô danh xông ra ngoài từ quyền cước của Tiêu Trần.
Sức mạnh kinh khủng nháy mắt xé rách thân thể của bóng dáng không đầu kia.
Sau khi bụi mù tán đi, trước mặt đã chẳng còn thứ gì, thậm chí không thể tìm được chút bã thịt nào của thân thể không đầu.
Mới dễ dàng như vậy mà đã giải quyết được rồi? Đương nhiên Tiêu Trần không tin.
Đợi một hồi, giữa thiên địa lại chẳng hề xuất hiện một chút dị thường gì cả, xung quanh yên lặng cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Lần này ngay cả là Tiêu Trần cũng có chút bối rối cứ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. "Quả thực yếu đến thế này thì không hề hợp tình hợp lý." Tiêu Trần lẩm bẩm.
Nhìn chung quanh một lượt, nếu như không có chuyện quỷ dị gì phát sinh, đương nhiên Tiêu Trần sẽ không tự làm bản thân không thoải mái.
Tiêu Trần vửa mới động thân chuẩn bị rời khỏi, phía sau vang lên tiếng chạy bộ bình bịch.
Tiêu Trần vừa quay đầu, cái bóng dáng không đầu quỷ dị kia thế mà lại xuất hiện lần nữa.
Vẫn giống như vậy, mặc trường bào âm dương, hơi còng lưng, nhét tay vào ống tay áo cứ như một cụ già, bước từng bước nhỏ bé.
Không có chút thay đổi biến hóa nào, thậm chí ngay cả dao động trong không khí cũng chưa từng xuất hiện một chút dị thường nào.
Mắt thấy bóng dáng không đầu đó sẽ vọt tới trước mặt mình, Tiểu Trần lại đấm ra một quyền.
Thứ kia không hề có một tia lo lắng nào, nháy mắt bóng dáng không đầu đã bị giết thành cặn bã.
"Bị điên à, kỳ cục chẳng hiểu kiểu gì." Sau khi bụi mù tán đi, nhìn không gian trống rỗng phía trước, Tiêu Trần nhíu chặt mày.
Tuy trong lòng suy nghĩ bóng dáng không đầu không có khả năng đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng Tiêu Trần lại không tìm được chút khác thường nào.
Tiêu Trần không dài dòng nữa, trực tiếp đạp một cước xuống, nương theo cỗ sức mạnh khổng lồ này, cả người Tiêu Trần bay vọt lên trời như tên lửa.
Nhìn một mảnh sơn lâm xanh biếc tràn đầy nhựa sống, Tiêu Trần hơi thở phào, nơi đây không còn mùi hôi thối đến buồn ói nữa rồi.
Tiêu Tràn đánh giá khoảng cách một chút, vừa rồi chí ít mình cũng đã vọt đi chừng khoảng trăm cây số luông rồi, có thoát khỏi bóng dáng không đầu kia chưa?
Khi Tiêu Trần đang tự đánh giá trong lòng, một mùi thúi như chuột chết lại đột nhiên xuất hiện.
Tiêu Trần bị hun đến buồn ói, vừa muốn mắng chửi thì đột nhiên phía sau lại xuất hiện tiếng bước chân bình bịch.
Chân mày Tiêu Trần giật giật, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, quả nhiên bóng dáng không đầu kia lại giống như một oan hồn dai như đỉa đói xuất hiện một lần nữa.
"Mi con mẹ nó là keo năm linh hai hay gì?" Tiêu Trần tức giận muốn chửi mẹ nó, lại đánh một quyền về phía bóng dáng không đầu kia.

Bình Luận

0 Thảo luận