Nhưng vừa rồi, ngoại trừ hai tảng đá mà Tiêu Trần mắc kẹt thì không có gì xung quanh họ.
Thứ này tiếp cận lúc nào, rõ ràng không ai phát hiện ra cả.
Tảng đá chỉ cao khoảng một mét này, đen nhánh, phủ đầy rêu xám lốm đốm, trông giống như được vớt ra từ hầm cầu.
Lúc này, thứ đó chỉ còn cách bọn họ ba mét mới bị phát hiện.
Bạn biết đấy, Hắc Phong và Võ Vô Địch mặc dù thực lực không còn như trước kia.
Nhưng thần thức không bị tổn thương, vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không thì sẽ không thể năm lần bảy lượt tránh thoát sự đuổi giết của Cẩu Đản ở Địa Cầu.
Nhưng ngay cả thần thức mạnh mẽ của họ cũng không hề phát giác ra tảng đá đó đang tiến lại gần.
Nếu không nhờ trứng bồ câu của Lưu Tô Minh Nguyệt bỗng chốc soi sáng, có lẽ thứ này sẽ không bị phát giác.
Vốn nơi ma quái này đã tối lắm rồi, nếu trong bóng đêm, có những thứ cổ quái không thể phát hiện ra từ từ đến gần bạn, chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh cả sống lưng rồi.
Đó không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là những gì trên tảng đá này.
Tảng đá đen có hình dáng dài mảnh, trông giống như một chiếc quan tài nhỏ.
Và mặt trước của nó, rõ ràng có mấy mặt người vặn vẹo.
Vẻ mặt của những người này đều đang gào thét, ngũ quan trên mặt đều vặn vẹo, dường như đau đớn tột cùng.
Hắc Phong nuốt nước miếng nói nhỏ: "Đây có lẽ là người xui xẻo bị tảng đá này bắt được. Xem ra, những ghi chép trong điển tịch đều là sự thật. Chỉ cần bị nó bắt được thì sẽ trở thành một phần của những tảng đá này."
Hắc Phong chở Võ Vô Địch và Lưu Tô Minh Nguyệt, lặng lẽ lui về phía sau.
"Cạch!"
Hắc Phong còn chưa lùi lại được hai bước bỗng cảm thấy cái đuôi lành lạnh.
Hắc Phong đầu đầy hắc tuyến, thanh âm đè nặng mắng: "Võ Vô Địch, mẹ nó lúc nào rồi mà còn nhớ thương cái mông của heo gia, ông có bệnh à!"
Võ Vô Địch nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại.
Một tảng đá đen lớn cao hơn người không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng họ.
Lúc này, cái mông nhỏ tròn trịa của Hắc Phong đã dán vào tảng đá lớn.
Thực ra Hắc Phong ngay từ đầu đã biết không phải Võ Vô Địch tát vào mông mình, bởi vì cảm giác lạnh buốt kia hoàn toàn khác.
Hắn ta đá xoáy Võ Vô Địch chỉ để giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng mà thôi.
"Chạy mau đi! Ông còn thất thần đấy làm gì vậy?" Võ Vô Địch vừa véo tai Hắc Phong vừa cố gắng hạ giọng quát.
Hắc Phong hai mắt đẫm lệ: "Ông cho rằng tôi không muốn à, con mẹ nó tôi không thể nhúc nhích được!"
Trong lòng Võ Vô Địch chợt lạnh, anh ta cầm lấy trứng bồ câu trong tay Lưu Tô Minh Nguyệt, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào mông Hắc Phong.
Khi Võ Vô Địch nhìn thấy da đầu bỗng tê dại, cái đuôi nhỏ của Hắc Phong rõ ràng đã bị hút vào tảng đá.
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất chính là Hắc Phong dường như không hề có cảm giác cái đuôi của mình bị hút vào.
"Võ Vô Địch, ông nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì rồi? Không sao đâu, ông cứ nói thẳng đi, tố chất nội tâm của heo gia siêu cấp tốt."
Nhìn thấy Võ Vô Địch cả buổi không có động tĩnh gì, Hắc Phong ý thức mọi chuyện có thể hỏng mất rồi.
Võ Vô Địch lau mồ hôi trên trán: "Con heo chết tiệt, không có đuôi trông ông vẫn xấu như cũ."
Hắc Phong da đầu sắp nổ tung: "Ý của ông là gì? Ông đừng có làm bậy nha, Thúy Hoa nhà tôi thích cái đuôi nhỏ của tôi nhất đấy."
"Đệch mẹ mày, tính mạng quan trọng hay là cái đuôi quan trọng?"
Võ Vô Địch hoàn toàn không muốn dong dài với hắn ta, nói thẳng với Lưu Tô Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt tiểu thư, cô có dao găm không?"
Lưu Tô Minh Nguyệt đã sợ đến ngây người, vừa rồi mình đi xuống tại sao lại không gặp phải thứ khủng bố như vậy chứ?
"Minh Nguyệt tiểu thư." Võ Vô Địch gọi thêm vài lần nữa.
Lưu Tô Minh Nguyệt phục hồi tinh thần lại, lấy ra một con dao gọt hoa quả tinh xảo từ trong túi Bách Bảo.
"Đây... Đây là Sơn Linh gia gia cho tôi để cắt hoa quả."
"Võ Vô Địch, con mẹ nó ông đừng có làm bậy nha!"
Cảm giác Võ Vô Địch không phải đang nói đùa, Hắc Phong không kìm được nữa mà phát ra một tiếng heo kêu thảm thiết vô nhân đạo.
"Câm miệng, ông còn sợ nơi này quỷ quái chưa đủ khủng bố à, còn muốn dẫn những thứ khác đến đây sao?"
Võ Vô Địch lập tức cho Hắc Phong hai bạt tai.
Hắc Phong nước mắt lưng tròng thấp giọng cầu xin: "Vô Địch, chúng ta là bạn thân đã nhiều năm như vậy, ông không thể nói cắt là cắt luôn được, đó là cái đuôi của tôi mà!"
Lúc này Võ Vô Địch mới phát hiện rõ ràng tảng đá kia đã di động về phía trước một chút.
Cái đuôi của Hắc Phong hoàn toàn bị tảng đá nuốt chửng, đã sắp chạm vào mông của hắn ta.
"Ông đừng dài dòng nữa, nó sắp nuốt chửng cái mông của ông rồi kìa. Nếu ông còn trì hoãn nữa, có khi phải cắt cả mông đấy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận