Không có linh lực thì không cách nào dò xét tình huống thân thể, Tiêu Trần mở mí mắt ứ đọng máu ra, hai bàn tay vỗ vỗ Sơn Thần Ngọc trong tay.
Tiêu Trần hung dữ nói với Sơn Thần Ngọc: "Đừng giả chết với ông đây, giúp tôi nhìn tình huống thân thể cái coi."
Sơn Thần Ngọc run rẩy như đang sợ hãi, tiếp đó một ánh huỳnh quang màu xanh lá bay ra, tiến vào trong cơ thể Tiêu Trần.
"Ah, kinh mạch trời sinh của ông đây đâu? Kinh mạch đâu? Con bà nó chứ, đến cùng là mi nhìn lén quả phụ tắm rửa bao nhiêu lần?"
"Oa... Ông đây không nhìn quả phụ tắm rửa mà cũng phải gánh hậu quả, Tiêu Đại Đầu tôi không phục."
Tiếng Tiêu Trần tru tréo như tiếng heo bị cắt tiết vang vọng khắp đỉnh núi.
Kinh mạch không có, vấn đề nghiêm trọng như vậy, có lẽ phải gào thét đấy.
Nhưng hình như điểm Tiêu Trần chú ý có chút kỳ quái, luôn kéo về phía quả phụ và tắm rửa.
Lúc này Thủy Sanh Sanh đi đến sườn núi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
"Nghe thấy không?" Thủy Sanh Sanh mừng rỡ hỏi.
Một đám phụ nữ không thể tưởng tượng nổi gật đầu, tiếng tru lên giống như tiếng heo bị cắt tiết mà tất cả mọi người bình thường đều nghe thấy được.
Tuy âm điệu có chút khác biệt, nhưng giọng nói này tuyệt đối đúng là của Tiêu Trần.
"Trần Trần." Tất cả mọi người rơi lệ đầy mặt, khóc khóc lại cười cười, mọi người chạy như điên tới đỉnh núi.
"Đến đây đến đây... Cho Trần ca ca mi biết một chút về kẻ này đời trước rốt cuộc là làm ra chuyện người người oán trách gì mà lại rơi vào kết cục này."
Tiêu Trần lại vỗ hai cái lên Sơn Thần Ngọc: "Thất thần làm gì, hỗ trợ đi!"
Sơn Thần Ngọc rạo rực, như đang kháng nghị hành vi bạo lực của Tiêu Trần.
Ánh huỳnh quang màu xanh lá bay vào trong đầu Tiêu Trần, trí nhớ khi còn sống giống như đèn kéo quân quay trở lại trong đầu.
"Ha ha..." Tiêu Trần chống nạnh, chân cà nhắc đứng lên, đón gió núi càn rỡ cười ha hả: "Ông đây lại được sinh ra từ hồ lô, đầu thai kiểu này max điểm."
Tiêu Trần chống nạnh như có chuyện lạ suy nghĩ một chút, nụ cười trên mặt dần trở nên biến thái.
"Thế chẳng phải mình là anh em Hồ Lô sao, cũng không biết có gia gia râu trắng hay không, có chút trâu bò nha."
Tiêu Trần nhìn hạ bộ của mình, như có điều suy nghĩ nói một câu: "Sức mạnh Đại Oa, biến lớn!"
"Nhưng mà cũng có hiệu quả... hoặc không."
"Sức mạnh Nhị Oa, không có Thiên Lý Nhãn, cũng không nhìn thấu cái gì."
"Sức mạnh Tam Oa, đao thương bất nhập!"
Tiêu Trần nhìn nắm đấm còn hơi sưng đỏ, buông tha tâm tư của mình.
"Sức mạnh Tứ Oa." Tiêu Trần há miệng gào thét như ác long, kết quả chỉ phun ra một miệng nước miếng.
"Sức mạnh Ngũ Oa, sức mạnh Lục Oa..."
Tiêu Trần đầu đầy vạch đen, đứng bên cạnh vách đá với vẻ mặt ưu thương.
"Đều được sinh ra trong hồ lô, sao chênh lệch lớn như vậy chứ?"
Nếu anh em Hồ Lô không có hiệu quả, Tiêu Trần càng chú ý vào nguyên nhân kiếp trước chính mình chết đi hơn.
"Có lẽ phong ấn không bị phá tan, chẳng qua bị Huyết Nguyệt Ảnh ảnh hưởng một chút, bằng không thì có lẽ nơi này đã không còn."
Tiêu Trần nói thầm, nhíu mày.
"Tố chất trong nội tâm thằng nhóc này không được rồi, chẳng phải ăn một vài người thôi sao? Dạo này có ai lại không ăn chút đồ ăn vặt chứ, mới như vậy đã chịu không nổi rồi hả?"
Thế nhưng tiếp đó Tiêu Trần càng làm lực chú ý rơi vào chỗ kỳ kỳ quái quái.
"Ăn hết nhiều người như vậy mà cũng không mở ngực rạch bụng rửa ráy sạch sẽ, con mợ nó, bụng bọn họ có cớt đó!"
Tiêu Trần gãi gãi đầu: "Dựa theo logic này mà nói, mình, Thôn Thiên Đại Đế ăn hết một đống cớt?"
"Hình như có chút kỳ quái, nhưng mà giống như vừa rồi không có khuyết điểm!"
Tiêu Trần buồn bã gãi gãi ót, muốn đuổi cách nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu.
Nhưng mà câu "Ông đây ăn hết một đống cớt" kia không ngừng bay tới bay lui như âm hồn bất tán trong đầu Tiêu Trần.
"Con mẹ nó quá đáng sợ, nên diệt khẩu tất cả những người biết rõ chuyện này hay không? Về sau nếu việc này bị truyền đi, quả thực quá ảnh hưởng tới hình tượng chói lọi anh tuấn của mình."
Tiêu Trần rất chân thành suy nghĩ đến chuyện diệt khẩu.
Suy nghĩ một hồi lại cảm thấy có gì đó không ổn, Tiêu Trần càng làm lực chú ý mạnh mẽ dời đến địa phương khác.
"Không phải tiểu dễ thương nhà ta đã giúp ta che đậy thiên cơ rồi sao? Làm sao còn có thể bị phát hiện?"
"Cô gái nhỏ bất lương kia ở đâu rồi nhỉ? Khí tức trên người đều gần giống khí tức phong ấn trong mắt, chẳng lẽ đến từ cùng một chỗ?"
"Thiên Kích tông chó má gì chứ, không dìm đám đồ con rùa tụi mày chết đuối trong nhà cầu, tên ông đây sẽ ghi ngược lại."
Tiêu Trần không ngừng nói thầm với bản thân, giống như một kẻ bị bệnh tâm thần.
Lúc này bóng dáng của Thủy Sanh Sanh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.
Nhìn thấy bộ dạng nho nhỏ hùng hùng hổ hổ kia, nước mắt trong mắt Thủy Sanh Sanh không ngừng tuôn ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận