Đại Bạo Diễm, vốn đã khá bình tĩnh từ trước đến nay, đột nhiên dữ dội trỗi dậy vào lúc này.
Ngọn lửa vô biên gầm thét điên cuồng, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng đến mức khó tin.
"Tử Linh Lung xuất quan."
Không biết ai đã hét lên, ánh mắt của mọi người hướng về Đại Bạo Diễm táo bạo.
Tử Linh Lung không chỉ nổi tiếng là luyện khí sư có thanh danh tốt đẹp mà còn được mệnh danh là mỹ nhân số một.
Sắc đẹp không phải là thứ quá hấp dẫn đối với các người tu hành mà chỉ là những bộ xương hồng hào mà thôi.
Ngoại trừ những người trẻ tuổi có chút ngoài ý muốn, những người tu hành còn lại cũng không mấy quan tâm.
Nhưng Tử Linh Lung thì khác, người ta nói rằng phàm là người tu hành từng bái kiến cô ta, đều sẽ nhớ mãi không quên cô ta.
Gia hỏa đang xem náo nhiệt xung quanh, có rất nhiều người đến xem đại mỹ nhân Tử Linh Lung này.
"Bùm!" Một làn sóng lửa thiêu đốt bùng lên.
Lúc này, Đại Bạo Diễm giống như một người khổng lồ bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Biển lửa đỏ đầy khoảng trống, từng đợt lửa điên cuồng nối tiếp nhau.
Giương nhanh múa vuốt như muốn nuốt chửng toàn bộ khoảng không.
Dưới biển lửa, cuồng phong ngập tràn, ngọn lửa đỏ thổi qua biến thành muôn hình vạn trạng.
Tiếp đó đối mặt với biển lửa khổng lồ về hướng ngôi nhà tranh, quay tròn điên cuồng, tạo thành một thông đạo lửa khổng lồ.
"Tiểu thư."
Đại hán cùng tiểu nha hoàn canh giữ phòng cỏ tranh nở nụ cười, vui vẻ nhìn lối đi.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào ngọn lửa thông đạo, nín thở ngưng thần không dám chớp mắt, rất sợ bỏ qua một hình ảnh nào đó.
Một bóng người từ từ hiện ra ở cuối thông đạo.
Nàng áo trắng phủ thân, dưới chiếc cổ ngọc mảnh mai là xương quai xanh hoàn mỹ, vòng eo thon thả.
Một đôi chân nhỏ để trần, nhẹ nhàng bước trên ngọn lửa.
Mỗi một bước đi, sẽ có một ngọn lửa hoa xinh đẹp nhưng không rõ tên sẽ mọc lên.
Nàng nhìn tiểu nha hoàn cùng đại hán vui vẻ vẫy tay, như một đứa trẻ ngây thơ.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta có một vẻ khó hiểu, càng nhìn càng sâu, trong mắt ẩn ẩn có một tia sáng lưu chuyển.
Đột nhiên, một làn gió mát thổi qua nữ tử, thổi bay mái tóc của cô ta, nhẹ nhàng bay múa.
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ.
Lửa, nó là một thứ không thể phân biệt trắng đen.
Nó có thể đốt cháy cả thánh nhân, cũng có thể đốt cháy đạo tặc.
Nó vừa là sự hủy diệt vừa là hy vọng.
Nhưng vào lúc này, ngọn lửa xung quanh nữ tử có vẻ dịu dàng như đang chăm sóc đứa con của chính mình, lặng lẽ vây quanh nó.
Nhìn làn gió nổi lên từng bước, Tử Linh Lung từng bước nở hoa, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không chỉ bởi vẻ đẹp của cô ta khiến vạn vật mê muội, mà còn bởi vì Đại Bạo Diễm kia, đối với cô ta lại rất dịu dàng.
Là dị hỏa thứ nhất, Đại Bạo Diễm luôn nổi tiếng là hung thần mãnh liệt.
Những tu sĩ Thần Vô Chỉ Cảnh cũng không dám tới gần trung tâm của Đại Bạo Diễm, huống chi là nửa bước Thần Vô Chỉ Cảnh bình thường.
Hơn nữa, Đại Bạo Diễm là ngọn lửa kỳ lạ duy nhất được biết đến có thể tự luyện hóa và có linh hồn.
Nhưng thật không thể tin được làm thế nào mà một gia hỏa thô bạo lại đối xử dịu dàng với một con người như vậy!
Sự xuất hiện của Tử Linh Lung đã đình trệ tình hình chiến trường một hồi.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của mọi người lại trở nên nóng bỏng.
Một nữ tử như vậy, cho dù không có danh hào luyện khí sư thứ nhất, e rằng cũng sẽ bị một đại lão cướp đi, đem nuôi nhốt như chim hoàng yến!
Ba lĩnh vực to lớn chấn động kịch liệt vào lúc này.
Huyết Dực lau nước miếng, nhìn Tử Linh Lung ở phía xa, đờ đẫn nói: "Mẹ ơi, đúng là muốn cái mệnh già của ta."
"Cô ấy là của ta rồi, ha ha, các ngươi ai cũng không có phần."
Huyết Dực đột nhiên công kích, trường hà huyết sắc đột nhiên gầm thét.
Dòng sông máu cuộn trào lao thẳng phía trên, tạo thành bức tường sông máu khổng lồ bao trùm cả không gian.
Sơ Nhất đưng nhiên sẽ không để Tử Linh Lung dễ dàng giao cho người khác.
Thế giới băng tuyết run rẩy kịch liệt, mặt đất đột nhiên mở ra một vết nứt như vực sâu.
"Ầm ầm!"
Một đôi bàn tay to đáng sợ trực tiếp chống đỡ hai bên vực thẳm.
"Ầm!"
Một con quái vật khổng lồ bay vút lên bầu trời, cư nhiên lại là một con vượn khổng lồ màu trắng.
Con vượn khổng lồ cao tới vạn thước, khí thế quanh thân vô cùng kinh người.
Một chuỗi đại đạo xiềng xích khổng lồ quấn quanh cơ thể nó, tạo thành một áo giáp dây xích.
"Đó là thần thú chưởng quản băng tuyết trong truyền thuyết, Thanh Thần."
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, ngay cả thứ khủng bố như vậy cũng xuất hiện rồi đó sao?
Khuôn mặt của Huyết Dực và Thương Long cũng trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì họ chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì về việc triệu hồi sinh vật sống từ lĩnh vực.
Hơn nữa, khí thế của con vượn khổng lồ khiến lĩnh vực tuyết quốc của Sơ Nhất tăng lên nhanh chóng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận