Tiêu Trần hài lòng đặt Cương Trùng trở lại trong đầu, quyết định chờ lúc nào rảnh rỗi mổ xẻ nó ra nghiên cứu cấu tạo một chút, xem thử nó làm như thế nào biến một vật sống thành cương thi?
Cương Trùng đáng thương chắc chắn không thể tưởng tượng được, cuộc đời bi thảm của mình bắt đầu từ đêm nay.
Tiêu Trần nhíu mày nhìn Công Du Mộng cùng Úy Trì Bá nằm trên đất chết không nhắm mắt, sau đó hỏi: "Sao hai vị này lại mất mạng ngay tại chỗ vậy?"
Vừa nhắc tới Công Du Mộng cùng Úy Trì Bá, Lãnh Tiểu Lộ lại bắt đầu nghẹn ngào, kể lại chuyện người đàn ông trung niên vừa làm lúc nãy một lượt.
Tiêu Trần nghe xong cũng không có cảm giác gì, loại chuyện chó má tồi tệ kiểu này xảy ra rất nhiều, hơn nữa không phải kẻ xấu nào cũng đều bị trừng trị.
Tiêu Trần nghĩ ngợi một chút, phất tay lên không trung, một luồng tử khí bắn ra, bắt người đàn ông trung niên đang định lén lút chạy trốn trở lại.
"Mày làm gì thế, tại sao mày lại thích lo chuyện bao đồng thế hả, giang hồ hiểm ác mỗi người đều có bản lĩnh sinh tồn. Họ mất mạng ở đây thì chỉ có thể trách kinh nghiệm không đủ, không thể trách người khác được?" Ông ta hoảng sợ lớn tiếng kêu gào.
Lãnh Tiểu Lộ nghe thấy câu nói này của ông ta, tức đến mức cả người run rẩy, dù sao trước đây không lâu người này vẫn còn là một bậc bề trên hiền từ thân thiện.
Mọi người đều gọi ông ta là 'chú Lữ'.
Tiêu Trần điều khiển tử khí đập mạnh người đàn ông trung niên lên mặt đất, sau đó đạp một chân lên đùi ông ta.
"Răng rắc."
Xương đùi của người đàn ông trung niên trực tiếp bị giẫm đoạn, ông ta gào lên như thể heo bị giết.
"Mày không thể giết tao, tao là người của nhà họ Lữ, nếu giết tao mày sẽ mãi mãi bị nhà họ Lữ đuổi giết."
Tiêu Trần moi lỗ tai, hoàn toàn không hề bận tâm đến những gì người đàn ông này nói, lại tặng thêm một cú giẫm gãy đùi còn lại của ông ta.
Người đàn ông trung niên trợn trắng mắt muốn ngất xỉu, ai ngờ một luồng khí đen chui vào trong não của mình, lập tức khiến cho ông ta lấy lại tinh thần.
Hơn nữa giờ phút này cảm giác của người nọ vô cùng nhạy bén, hầu như có thể cảm nhận một chút gió thổi cỏ lay quanh người rất rõ ràng.
Nếu là ngày thường đây chính là một chuyện tốt, nhưng hiện nay ấy hả, cơn đau đớn trên đùi như thể tăng lên gấp mấy lần, tất cả đều xông thẳng lên não ông ta.
Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy cả bộ não đau đến mức không ngừng căng trướng, vô cùng khổ sở.
Nhưng cố tình ý thức của ông ta lại cực kỳ tỉnh táo, điều này quả thật chính là sự tra tấn lớn nhất.
'Răng rắc, răng rắc. '
Tiêu Trần lại giẫm đứt hai tay của ông ta, sau đó ung dung vỗ tay rồi nói: "Cứ coi như đây chính là thù lao của ông vì đã giải đáp những thông tin về Cương Trùng cho tôi, đi đây."
Tiêu Trần đi xuống dưới núi, lúc ngang qua bên người ông lão bị mình đạp vào trong núi đá, hắn lại giẫm thêm mấy cước, trực tiếp làm gãy thắt lưng của ông ta.
"Tuy rằng tam quan của con hàng kia có hơi vặn vẹo, nhưng thật sự không có tật xấu gì." Lời của Tiêu Trần vang vọng rất xa, chui vào trong tai hai người họ.
Người đàn ông trung niên như được tha mạng, tuy rằng bây giờ ông ta đau đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa, nhưng vẫn cố gắng tập trung tinh thần nói: "Tiểu Lộ, cháu cũng đã nghe thấy rồi đấy, người đó nói cách làm của tôi không hề sai. Hãy giúp tôi, giúp tôi đi Tiểu Lộ. Cháu là một đứa trẻ ngoan, coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì được không..."
Một con dao găm đen nhánh cắm vào lên vị trí trái tim của ông ta, cuối cùng trời đất cũng trở nên yên tĩnh.
...
Biệt thự nhà họ Lạc.
Nơi đây đã trở thành một mảnh đất khô cằn, tất cả đồ vật đều bị biến thành bột mịn.
Tiêu Trần đứng trên mảnh đất này, dắt tay Lạc Huyền Tư sau đó lắc đầu thở dài.
Xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang điều tra tìm kiếm chứng cứ, họ vừa nhìn thấy bốn người Tiêu Trần, lập tức có mấy vị cảnh sát chạy tới hỏi han.
Mấy vị cảnh sát kia đang chạy chợt dừng lại, sau đó dụi mắt nhìn về phía trước với vẻ hơi nghi ngờ, ở đó đã trống rỗng không một bóng người.
"Gặp quỷ rồi!"
Huyết Nương Tử cùng Đổ Tể trông thấy cảnh quỷ dị này, hơi khó hiểu hỏi: "Đại nhân, đây là?"
"Một vài thủ thuật che mắt mà thôi."
Tiêu Trần lấy một miếng tử ngọc ra nắm trong tay.
Hắn di chuyển một vòng xoay quanh mảnh đất trống của biệt thự trước kia.
Huyết Nương Tử cùng Đồ Tể đi sau Tiêu Trần, tò mò nhìn động tác của hắn.
Những nơi Tiêu Trần đi qua, trên mặt đất sẽ xuất hiện một vạch kẻ được tạo ra từ tử khí, cùng với sự xuất hiện của những vạch kẻ màu đen này, lòng bàn tay hắn khẽ cử động, miếng tử ngọc trong tay biến thành bột phấn.
Những bột phấn của miếng ngọc kia dính chặt lên trên những vạch kẻ, bên trên những vạch kẻ này phát ra những điểm sáng lấp lánh, khiến cả không gian trở nên giống mộng ảo, có chút không chân thật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận