Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1432: Chỗ tốt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Bầu trời đêm yên tĩnh bắt đầu biến ảo không chân thực, hợp thành một mảnh mơ hồ.
thuyền buôn phát ra một tiếng gầm thét rung trời, giống như một con rồng lướt nhanh, lao vào khoảng không vô tận, mang theo khát vọng của biết bao người.
Lúc này Tiêu Trần có chút cụt hứng, không biết từ lúc nào, Tiêu Trần cảm thấy những phồn hoa này không còn liên quan gì đến mình nữa.
"Sao? Có đẹp không?" Phượng Hà phát hiện Tiêu Trần dường như không hứng thú lắm.
Tiêu Trần lắc đầu: "Thiên phàm tan mất, phồn hoa cuối cùng chỉ là giấc mộng."
Phượng Hà che miệng cười: "Cậu mới lớn hơn có từng này, sao bộ dạng cứ như nhìn thấu thế sự thế."
"Không nhỏ lắm."
Nhìn hư không trở nên không quá chân thực, Tiêu Trần có chút cô đơn lắc đầu.
Cuộc đời của mình giống như phong cảnh xẹt qua cao tốc, là một sự tồn tại mơ hồ nhưng lại chân thật.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, cứ như thế lướt qua.
Tiêu Trần tìm một chiếc ghế trúc, nửa nằm trên đó, vẫn yên tĩnh và nhàn nhã như những năm tháng đã qua.
Chỉ là bây giờ không có Ngục Long làm bạn.
Không biết tại sao Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.
Nhớ ba mẹ, nhớ Cẩu Đản, nhớ em gái, nhớ bạn bè và tất cả những gì có thể nhìn thấy và chạm vào.
Tiêu Trần cũng không phải loại người khi bụng đang đói mà có người khác mời thì ăn kêu no rồi từ chối, loại chuyện tức cảnh sinh tình này, cũng không ảnh hưởng đến Tiêu Trần quá lâu.
Đợi đến lúc tỉnh, Phương Hà liền cười tủm tỉm nhìn Tiêu Trần, còn bưng đến một ít đồ ăn.
"Nếm thử xem, tỷ tỷ tự mình làm bánh ngọt đó! ?
Nếu nói đến ăn, thì nhanh nhất phải là Lưu Tô minh Nguyệt, tiểu gia hỏa này từ trong ngực Tiêu Trần chui ra, cứ ăn uống hàm hồ nhét đầy miệng.
Tiêu Trần cầm lấy miếng bánh ngọt hoa quế tinh xảo, vừa ăn vừa nói: "Tiến lên với tốc độ cao như vậy, vượt qua một đạo ngân hà, thì phải mất bao nhiêu thời gian?"
"Không xác định được, có một số ngân hà rộng lớn, cũng có ngân hà nhỏ, bình quân cũng phải mất trên dưới ba tháng."
Phương Hà nói xong thì phất nhẹ tay áo, trước mặt xuất hiện một bản đồ sao.
"Mục đích thứ nahats của chúng ta chính là ở trong chỗ này đây." Phương Hà chỉ vào bên trong bản đồ sao, một ngồi sao cực kỳ chói mắt, nói.
"Đây chính là Vô Cực đại thế giới, Vô Cực môn đã đặt hàng một lượng lớn tài liệu trận pháp ở Vạn Vĩnh Thương Hào, chúng ta cũng thuận tiện thu của bọn hắn một ít kim tinh Tử Linh thứ mà trên thế giới chỉ có bọn họ là có, chúng ta cứ ở lại nơi này trì hoãn vài ngày cái đã."
Tiêu Trần gật gật đầu, cuộc làm ăn này làm rất tốt, đoạn đường buôn bán này đoán chừng thu được không ít lợi nhuận.
"Mảnh này, còn có mảnh ngân hàng này, đều sẽ không phát sinh vấn đề gì chứ."
Phượng Hà bắt đầu chỉ lên phía trên bản đồ sao.
"Lướt qua một hai ngân hà, thì chính là Đại Diệt tinh hà nguy hiểm nhất rồi, ở mảnh ngân hà này không có bất kỳ tính mạng nào có thể tồn tại được, ngoại trừ những sinh vật hư không chán ghét kia."
Phượng Hà chỉ vào bên trong bản đồ sao, một đường dài màu đen mà nói.
Dải đường màu đen này không rộng, nhưng lại rất rất dài, tựa hồ như toàn bộ hư không đầu sẽ bị đường đen này phân thành hai nửa.
Đại Diệt tinh hà, Tiêu Trần đã từng đi qua chỗ này, ở nơi đó ngoại trừ là hoang vu vô tận, còn có những sinh vật hư không nguy hiểm ra, thì không thể nhìn thấy những sinh vật khác nữa.
Đại Diệt tinh hà hình thành chúng thuyết phân vân, thuyết pháp đáng tin cậy nhất chính là Thái Cổ thần vương đại chiến đãn tạo thành sự tĩnh mịch của nơi này.
Đương đây đều chỉ là những phán đoán mà thôi, về phần chân tướng sự thật như thế này, cũng đã sớm bị trôn vùi bên trong thời gian dài đằng đẵng rồi.
Tiêu Trần chợt nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: "Đúng rồi, nghe nói Đại Diệt tinh hà có thần vương bảo tàng xuất thế, có thật hay không vậy?"
Phương Hà gật gật đầu: "Nghe nói bên trong Đại Diệt tinh hà, có một trăm linh tám hành tinh chết, vô duyên vô cứ không hiểu vì lý do gì mà bắt đầu chuyển động, hợp thành hình một trận đồ cổ."
"Có người nghe thấy thú vương gào thét, có người trông thấy hào quang vạn trượng, dù sao thì nói cái gì thì đều có cái đó, về tình huống cụ thể ra làm sao, thì không có bất kỳ ai rõ ràng."
"Tiểu gia hỏa, người cũng đừng giông như những tên không muốn sống kia đi mạo hiểm, Đại Diệt tinh hà ấy mà, nguy hiểm vô cùng."
Phượng Hà bắt đầu chuẩn bị trước tâm lý cho Tiêu Trần, sợ rằng Tiêu Trần sẽ bởi vì quá tò mò mà đương không lại tự mình ném đi tính mạng.
Tiêu Trần có chút buồn cười, mức độ quen thuộc Đại Diệt tinh hà của bản thân hắn, khẳng định là mạnh hơn Vạn Vĩnh Thương Hào.
Dù sao năm đó khi Tiêu Trần còn đang mò mẫn lắc lư, nơi nào nguy hiểm thì đi nơi đó.
"Ngụ ở chỗ này cũng không tốt, chúng ta đi dạo quanh xem sao." Phượng Hà kéo Tiêu Trần, không khỏi phân trần liền kéo Tiêu Trần đi ra ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận