"Tôi là anh của hắn, lão đại các người đi đâu rồi?" Tiêu Trần nhịn cười hỏi.
"Anh?" Ông chủ nhíu mày, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra mở ảnh nhìn nhìn.
Ảnh chụp trong điện thoại chính là Tiêu Trần ôm Độc Cô Tuyết.
"Ai nha, đúng là anh của đại ca!" Ông chủ lập tức cười tươi như hoa.
"Làm sao ông lại có hình của tôi?" Tiêu Trần có chút cạn lời.
"Ngài chờ một chút nha anh đại ca, tôi đi khai báo." Ông chủ lết dép chạy đi thật nhanh.
Không bao lâu sau, ông chủ liền dẫn một người trẻ tuổi tới.
Cậu ta cũng mặc trang phục giống như ông chủ.
"Anh của đại ca, đây là tiểu đệ tôi A Đức, tay nghề nướng xiên xuất thần nhập hóa, để nhóc này cho nướng cho ngài."
Khuôn mặt ông chủ đầy ý cừoi vỗ vỗ đầu Tiểu Đức: "Tiểu tử thối, còn ngớ ra làm gì, gọi là anh đại ca."
Hình như A Đức có hơi ngại ngùng, ngượng ngùng sờ cái ót, "Chào anh đại ca."
"Ai, chào cậu." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, cảm thấy mấy tên này có chút thú vị.
Không yên không lành làm xã hội đen đi, thế nào lại đổi nghề bán xiên nướng rồi.
"Tiểu Đức, đi nướng cho anh đại ca đi."
"Ò." Tiểu Đức gật đầu, bận rộn đi làm.
Ông chủ đứng bên cạnh Tiêu Trần, một bộ lễ độ cung kính đợi sai phái.
"Ngồi." Tiêu Trần vẫy tay: "Không có nhiều quy củ như vậy đâu, cùng uống một ly."
Ông chủ cũng là người thẳng thắn, cũng không giữ chừng mực nữa, ngồi xuống liền mở ba chai bia.
"Tiểu Lộ muốn nếm thử một chút không?" Tiêu Trần đẩy một chai bia tới trước mặt Lãnh Tiểu Lộ.
Lãnh Tiểu Lộ nào đã uống qua đồ chơi này, ngay cả trước khi vào Địa Ngục, người ta cũng là tiểu thiếu gia siêu cấp, vào Địa Ngục càng là không bình thường, là Phong Đô Đại Đế.
Những món đồ chơi của người bình thường đều tràn đầy mới mẻ đối với Lãnh Tiểu Lộ mà nói.
Lãnh Tiểu Lộ háo hức gật đầu muốn thử.
"Nướng nhiều cật một chút." Ông chủ quay đầu nói với Tiểu Đức.
Tiêu Trần thật muốn một tát đập chết hàng này, đúng là tự cho là thông minh.
Ông chủ lại nói đến chuyện tấm hình.
Thì ra ảnh này là do Tiểu Đổng gửi cho bọn họ, để bọn họ nhớ kỹ dáng vẻ anh đại ca, miễn về sau gây họa.
Tiêu Trần cười cười, cũng không biết tên khốn mồm mép tép nhảy nào đã chụp ảnh mình lúc nào.
"Hắc Phong đi đâu rồi?" Tiêu Trần hỏi.
"Không biết, mấy ngày nay chúng ta cũng không thấy bóng dáng lão đại, ngược lại hôm nay đã tới một chuyến, nhưng rất nhanh lại mất dạng, nghe Tiểu Đổng nói, hình như lão đại thông báo tuyển dụng người đẹp."
"Gì?" Vẻ mặt Tiêu Trần mờ mịt.
"Không phải Ngu Nhạc thành này sắp khai trương à, dù sao cũng phải sắp xếp người mà." Ông chủ giải thích.
"Cần gì phải để lợn chết đi thông báo tuyển dụng? Thẩm mỹ quan của thằng kia, được, ông cứ nhìn đi, nếu Ngu Nhạc thành các ông mà buôn bán được, lão tử lộn ngược đầu."
Tiêu Trần vừa nghĩ tới tình cảnh một đám em gái béo siêu cấp vây quanh khách hàng, liền nổi da gà.
Xem ra ông chủ không biết thẩm mỹ quan kỳ lạ của Hắc Phong, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần lười tiếp tục vấn đề này, ngược lại đến lúc đó thì bọn họ sẽ biết Hắc Phong "Lợi hại" như thế nào.
"Được rồi, các ông còn bắt đầu làm nghề phụ rồi sao?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Ông chủ ta bất đắc dĩ buông tay: "Rảnh rỗi thôi, lão đại cho quá nhiều tiền, chúng ta cũng không cần đi mở chợ, cũng không cần thu tiền quà. Ngài nói đi chơi đi, lại tổn hại sức khỏe hại thận, còn không bằng đi ra đây bày rạp xiên nướng vui đùa một chút đâu!"
"Mẹ nó đây mới là cuộc sống của người thắng!" Cũng chẳng có ai phá phách đến mức như tên này.
Lúc này, hai tên côn đồ tóc vàng đã đi tới.
"Mỹ nữ, lão đại chúng ta muốn mời cô uống một ly."
Lãnh Tiểu Lộ đang uống bia, từng ngụm từng ngụm, suýt chút nữa đã phun bia trong miệng ra ngoài.
"Rầm!"
Lãnh Tiểu Lộ vẫn không nói gì, ông chủ nhặt vỏ chai bia trên bàn lên, đập bể đầu tên tóc vàng, tóc vàng liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tiêu Trần phun ra một ngụm bia, nóng nảy như thế luôn sao?
"Mẹ kiếp, tao chính là người của anh Cường, mày dám đánh tao." tên côn đồ còn lại nhặt cái ghế bên cạnh lên, hung tợn la ầm lên.
"Rầm!" Ông chủ lại ném bay một chai bia rỗng thẳng mặt tên kia.
Tóc vàng bị đánh máu me đầy mặt, che mũi chạy về như con chó.
"Anh đại ca, đại tẩu, các ngài ăn trước đi, tôi đi giải quyết."
Ông chủ tức giận nổi trận lôi đình, nháy mắt cho Tiểu Đức.
Thoạt nhìn Tiểu Đức như đứa bé rất ngại ngùng, nhưng thật ra lại thông minh, móc điện thoại ra tại chỗ, ngồi xổm bên cạnh đánh nhau.
Lãnh Tiểu Lộ vừa nghe thấy tiếng xưng hô đại tẩu này, đỏ mặt như muốn nhỏ máu.
Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, đá tóc vàng ngất đi bên cạnh bay ra ngoài, miễn để ảnh hưởng tâm tình.
Ông chủ mang theo Tiểu Đức, hai người phải chặn đứng mười mấy người người ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận