"Này, cho cô một cái nè."
Tiêu Trần nhân tính đưa bánh bao trong tay cho Vi Phổ ngồi bên cạnh.
Vi Phổ ngẩn ngơ nhìn vào hư không vô tận.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô mỉm cười với Tiêu Trần nhân tính, bất lực và chua xót.
"Đừng cười, bây giờ cô cười còn xấu hơn khóc nữa."
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, nhét bánh bao vào miệng.
Vi Phổ cầm bánh bao nóng hổi, thì thào hỏi: "Hắn mạnh cỡ nào? Vì sao có thể phá hủy một tinh cầu dễ dàng như vậy?"
Sự sụp đổ hoàn toàn của quê hương đã mang đến cho Vi Phổ chấn động rất lớn, nhưng nó cũng mở ra cho cô một cánh cửa khác.
Hóa ra tính mạng mong manh đến vậy.
Hóa ra có những tồn tại khủng bố như vậy trong vũ trụ này.
Hóa ra sức người thật sự có thể đạt được trình độ này.
Tiêu Trần nhân tính suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn nói hắn mạnh bao nhiêu thì rất khó hình dung, kiến thức của cô có hạn."
Tiêu Trần nhân tính gãi gãi đầu tiếp tục nói: "Nói như vậy đi, hắn đi đâu cũng có thể nói một câu, nơi này ta định đoạt, hiểu chưa?"
Vi Phổ lại sững người, tất nhiên cô hiểu.
"Vậy thì hắn có phải là người lợi hại nhất vũ trụ không?"
Vi Phổ hỏi câu hỏi này như một đứa trẻ, nhìn Tiêu Trần với vẻ mong đợi.
Tiêu Trần nhân tính nhún nhún vai, ngoại trừ thần tính hay làm màu kia, có lẽ không ai có thể tạo thành uy hiếp với tên này.
"Chắc vậy." Tiêu Trần nhân tính gật đầu.
Vi Phổ nhìn hư không đen tối hỏi: "Vậy thì mục tiêu theo đuổi của hắn là gì?"
Tiêu Trần nhân tính hơi sửng sốt, không biết tại sao nữ nhân này lại hỏi một câu như vậy.
Vi Phổ cười xấu hổ, cắn một cái vào bánh bao rồi nói: "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi."
"Nếu hắn đã mạnh mẽ đến thế, cũng đã đứng trên đỉnh cao nhất, vậy thì hắn còn theo đuổi điều gì nữa?"
Tiêu Trần nhân tính nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
Có lẽ câu hỏi này chỉ có thể hỏi chính Tiêu Trần ma tính thì mới có đáp án thôi.
Đúng lúc này, bóng dáng Tiêu Trần ma tính đột nhiên xuất hiện trước cung điện.
Vi Phổ đứng dậy, hơi sợ hãi nhìn Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần nhân tính vỗ mông Tiêu Trần ma tính cái bép, hớn hở nói: "Anh đẹp zai, tôi muốn hỏi cậu một chuyện!"
"Tay cậu thiếu nợ à."
Tiêu Trần ma tính đảo mắt, ôm lấy Tiêu Trần nhân tính vào trong lòng mình.
"Bây giờ cậu đang đuổi theo cái gì?" Tiêu Trần nhân tính nhai bánh bao, cà lơ phất phơ hỏi.
Tiêu Trần ma tính không chút do dự nói: "Tôi cũng đang tìm kiếm đây."
"Biết đáp án chưa?" Tiêu Trần nhân tính cười hớn hở nhìn Vi Phổ.
Vi Phổ khẽ gật đầu.
"Cho cô một cơ duyên nhé." Tiêu Trần nhân tính vui vẻ chỉ vào hư không xa xôi.
"Hãy đi thẳng về hướng đó, một ngày nào đó cô sẽ bắt gặp một tinh cầu màu trắng, cô có thể đến đó xem thử."
"Bùm!"
Tiêu Trần nhân tính lời còn chưa nói hết, Tiêu Trần ma tính đã lao vào hư không.
"Đi đầu thai à, làm đéo gì mà vội vã dữ vậy." Trên không trung loáng thoáng truyền đến tiếng chửi rủa của Tiêu Trần nhân tính.
Vi Phổ ngơ ngác nhìn về hướng mà Tiêu Trần nhân tính chỉ.
Lúc này, một tiếng động lớn vang lên, một chiếc phi thuyền vũ trụ cực lớn đột nhiên tới đây.
Thật ra đó là Seia đã chạy trốn trước đó.
Hóa ra sau khi Seia trốn thoát, nó không rời đi mà trốn thật xa.
Mọi người nhìn thấy Seia, ai nấy đều reo hò cả lên.
Một hành trình mới sắp bắt đầu, ngọn lửa sẽ không bao giờ tắt.
Vi Phổ nhìn thấy cảnh tượng này, khẽ mỉm cười.
Rất nhiều năm sau, một phi thuyền vũ trụ khởi hành từ một hành tinh.
Nó đi theo một hướng, cứ bay, bay mãi, cho đến khi nó gặp hành tinh màu trắng.
Một câu chuyện truyền kỳ khác, cũng kéo ra màn che.
...
Trong hư không, Tiêu Trần ma tính tò mò hỏi: "Cậu chỉ dẫn cho cô ấy cái gì thế?"
Tiêu Trần nhân tính nở một nụ cười xấu xa: "Tôi đã từng chôn một ít đồ ở trên tinh cầu đó, chỉ chờ người có duyên đến đào lên thôi, haha!"
"Cậu vẫn nhàm chán như vậy." Tiêu Trần ma tính không khỏi đậu xanh rau muống một câu.
"Đại Đế ca ca, ngươi chôn cái gì thế?" Lưu Tô Minh Nguyệt tò mò hỏi.
"Một cuốn thiên thư."
"Mà này, vừa rồi cậu phát hiện được thứ gì đó phải không?"
Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
Vừa rồi tên này đột nhiên lao ra, nhất định là phát hiện cái gì đó.
Tiêu Trần ma tính lắc đầu: "Chậm một bước."
"Yo, có thể chạy khỏi tay ngài cũng không dễ chút nào đâu." Tiêu Trần nhân tính trêu chọc.
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng gật đầu: "Quả thực không dễ đâu."
"Cái đồ không biết xấu hổ, làm gì có ai tự khen chính mình như cậu vậy?" Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên ra tay, giật giật chiếc nanh mèo của hắn.
"Cậu thả tay ra cho ông..."
...
Ở vùng đất Bất Diệt xa xôi.
Bầu không khí ở đây đã hơi thay đổi.
Những người từ Hạo Thiên đại thế giới, Xuân Thu đại thế giới và Thu Hồng đại thế giới đều đã đến đây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận