Cam Đường do dự một chút rồi nói: "Tôi có thể cầu xin đại nhân một chuyện được không?"
"Ồ? Cô dám nói điều kiện với tôi?" Mặc dù Hồng Liên cười tủm tỉm nói, nhưng trong mắt cô ta lại bắn ra từng tia ánh sáng lạnh lẽo.
Cam Đường nhẹ nhàng lắc đầu: "Không dám, chỉ là chuyện tiểu nhân cầu rất đơn giản với đại nhân."
"Nói thử xem." Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hồng Liên tan biến, cô ta đưa tay chống cằm, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
"Có thể lưu một cái mạng cho Hàn Tử Kỳ được không?" Cam Đường nghĩ nghĩ, vẫn nói ra điều mình muốn nói.
Hồng Liên mỉm cười: "Một Hàn Tử Kỳ không ảnh hưởng đến đại cục. Nếu cô ta rơi vào tay tôi, tôi sẽ giữ mạng cho cô ta."
"Đa tạ đại nhân." Cam Đường cúi đầu thật sâu.
Hồng Liên tò mò hỏi: "Thiên Mộc tộc các cô và Yêu tộc hẳn là tình thế không chết không thôi. Tôi rất tò mò, tại sao cô lại muốn cầu tình cho kẻ thù?"
"Cô ấy là người tốt." Bóng dáng Cam Đường dần dần mơ hồ, ngay sau đó đã biến mất tại chỗ.
"Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm." Tiêu Trần thở dài, lấy một ít trái cây từ miệng con cá kỳ quái bên người, chia cho mấy đứa nhỏ.
"Anh ơi, chị Đường đi đâu vậy?" Mộc Mộc lau nước mắt, đáng thương hỏi.
"Gà mẹ à, đừng hỏi nữa." Tiêu Trần vỗ đầu Mộc Mộc: "Ăn đi, lát nữa anh đưa mấy đứa đi tìm chị Kỳ."
"Anh ơi, anh không được lừa tụi em đâu đấy." Mắt Mộc Mộc đột nhiên sáng lên.
"Yên tâm đi, anh đây trước giờ vẫn luôn giữ lời." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu.
"Không mời tôi ăn một quả sao?" Bóng dáng Hồng Liên xuất hiện lên trên hồ lô lớn, tinh nghịch nháy mắt.
"Ăn cục c* c ấy, cô là ai chứ?" Tâm tình Tiêu Trần không tốt nên lập tức bật chế độ chửi thề.
Hồng Liên phồng má tỏ vẻ tủi thân: "Tôi là Chấp pháp trưởng lão của Huyền Trạch Thiên Cung."
Nhìn thấy Hồng Liên vẫn vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, Tiêu Trần không kiên nhẫn lấy ra một nắm hạt dưa, nhét vào trong tay cô ta.
"Ăn ăn ăn, ăn xong thì nhanh xéo khỏi đây đi."
Hồng Liên cười hì hì cắn hạt dưa, năng lượng khổng lồ chứa trong hạt dưa khiến Hồng Liên lắp bắp kinh hãi.
Nhìn Tiêu Trần, Hồng Liên càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu thiếu niên trước mặt.
Rõ ràng không có tu vi, nhưng đối mặt với mình chẳng có vẻ sợ hãi gì cả. Hơn nữa loại năng lượng chứa trong hạt dưa này hoàn toàn không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.
"Tôi vẫn còn thiếu một người bưng trà rót nước đấy, cậu có muốn thử không?" Hồng Liên cười hì hì hỏi.
Nếu những người khác nghe thấy điều này, có lẽ ngủ cũng có thể cười tỉnh. Có thể bưng trà rót nước cho Nhị trưởng lão của Huyền Trạch Thiên Cung là phúc phận tu luyện mấy đời mới được đấy.
"Tôi coi như cô không có mắt nhìn vậy." Tiêu Trần liếc mắt.
"Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì qua một bên hóng mát đi. Tôi phải đi tìm người."
Tiêu Trần không kiên nhẫn đẩy Hồng Liên.
Mà Hồng Liên lại mặt dày nằm thẳng trên hồ lô lớn: "Tôi đi với cậu, tôi lợi hại lắm đấy."
Nhìn Hồng Liên nằm trên hồ lô lớn, lộ ra đường cong cơ thể, Tiêu Trần đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này dường như đẹp đến mức hơi quá đáng.
Chẳng qua là đôi môi trên khuôn mặt trái xoan không lớn hơn bàn tay bao nhiêu bị tô thành màu đỏ thắm, nhìn qua có chút chói mắt.
"Tôi có xinh đẹp không?" Hồng Liên cười hì hì hỏi.
Tiêu Trần gật đầu: "Tạm được, chỉ cần cô có thể lau miệng sạch sẽ là được, đỏ như cái đít khỉ, không biết còn tưởng rằng cô vừa mới hút máu xong!"
"Ha ha, tôi còn tưởng rằng đám con trai các cạu đều thích đôi môi đỏ mọng rực cháy chứ!"
Hồng Liên lóng ngóng tay chân lau vết son đỏ trên môi, kết quả một nửa khuôn mặt bị lấm lem.
Tiêu Trần cũng không bị che mắt vì nét diễn ngây thơ của cô.
Phải biết rằng người có địa vị nhất trong tông môn bình thường đều là trưởng lão chấp pháp, tàn nhẫn nhất cũng thường là trưởng lão chấp pháp.
Hồng Liên này chính là trưởng lão chấp pháp của một thiên cung, nếu như không có chút thủ đoạn để có được vị trí này, đánh chết Tiêu Trần cũng không tin.
"Cô có thể đừng theo tôi nữa được không."
Tiêu Trần suy nghĩ làm thế nào để đưa bà cô này đi, một Thần Vô Chỉ Cảnh không ngừng đi theo bên người, thật sự là khiến Tiêu Trần có chút không yên lòng.
"Cậu chán ghét tôi sao?" Hồng Liên tủi thân hỏi.
"Chán ghét." Tiêu Trần không chút do dự gật đầu.
"Vì sao, dáng vẻ của tôi không đủ xinh đẹp sao?"
"Cô rất đẹp, trong những cô gái mà tôi biết, cô ít nhất có thể đứng vào trong top 10."
"Chỉ nằm trong top 10, tôi còn tưởng rằng ít nhất là nằm trong top 3!" Hồng Liên phồng má có chút không vui.
Tiêu Trần thấy đề tài đi hơi lệch, "Ôi ôi, đừng đổi chủ đề, tôi bảo cô rời khỏi nơi đây!"
"Tôi không đi, tôi đi theo cậu, trừ khi cậu đáp ứng tôi, đi với tôi đến Huyền Trạch Thiên Cung, hì hì." Hồng Liên lộn mấy vòng ở trên hồ lô lớn, cười vui vẻ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận