Tiêu Trần nghiêng đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, một người đứng ở bên cạnh mình, hai người song song.
Đây là một người đàn ông trung niên nhìn qua chừng ba mươi tuổi, một thân trường sam màu xanh, tóc cẩn thận tỉ mỉ khoác sau đầu, mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
Sạch sẽ, ôn hòa, ôn nhuận như ngọc, đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Trần đối với ông ta.
Người đàn ông trung niên cười nói: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Tiêu Trần cũng cười theo, "Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy hẳn là nhìn ông."
"Nhóc con thú vị." Người đàn ông trung niên cười, nhẹ nhàng phất tay với nơi xa.
"Ông đang chào ai vậy?" Nhìn sự trống trải vô biên, Tiêu Trần nghi ngờ hỏi.
"Một thân cây." Người đàn ông trung niên cười trả lời.
"Gì cơ?" Tiêu Trần nhíu mày.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp hắn ta." Người đàn ông trung niên đi tới tận cùng của bậc thang.
Tiêu Trần đi theo, mặc dù không biết vì sao, nhưng thân thể cứ không tự chủ đi theo.
"Đây là nơi nào?" Tiêu Trần nhìn sự trống trải vô tận, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Tận cùng." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng trả lời.
Tiêu Trần có chút không giải thích được: "Tận cùng nơi nào?"
"Cậu cảm thấy thế nào?" Người đàn ông trung niên hình như rất thích cười.
Tiêu Trần lại cười theo, trên người người đàn ông này hình như có loại ma lực kỳ quái, có thể tác động tới tâm trạng đẹp đẽ nhất trên người.
"Tôi biết rồi." Tiêu Trần cười gật đầu.
Người đàn ông trung niên cũng gật đầu, hỏi: "Vừa nãy cậu nhìn thấy cái gì?"
Tiêu Trần biết ông ta đang hỏi mình, nhìn thấy cái gì trong sự trống trải đó.
"Non sông đẹp đẽ." Tiêu Trần thành thật trả lời.
"Tốt." Giọng người đàn ông trung niên lớn lên, dường như rất vui vẻ.
Tiêu Trần hỏi ngược lại: "Tốt ở chỗ nào?"
"Lòng có sơn hà vạn khuynh, mắt có cảnh xuân vô hạn." Người đàn ông trung niên vừa nói xong, cảnh sắc trước mắt lại biến ảo.
Nhìn thứ trước mắt, mặc dù là Tiêu Trần cũng không khỏi ngu ngơ tại chỗ.
Đó là một gốc cây, lớn đến mức không cách nào hình dung được, chạc cây mọc lan tràn, đan xen ngang dọc, thế nhưng trên nhánh cây xám trắng, lại không có lấy một chiếc lá cây.
Nhìn từ xa, tựa như là một bồn cây cảnh nhân tạo.
Cái cây này hầu như chiếm cứ toàn bộ phạm vi nhìn của Tiêu Trần, nếu không cách đủ xa, Tiêu Trần căn bản không thể nhìn ra đây là một gốc cây.
Cây cũng chẳng sao cả, dù có lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một thân cây mà thôi.
Khiến Tiêu Trần rung động là, quả kết trái trên cây.
Tiêu Trần dụi dụi con mắt, thậm chí tát cho mình một cái thật mình, xác định mình không phải đang nằm mơ, mới cảm thán một tiếng, "Mẹ nó chứ."
Sở dĩ Tiêu Trần chấn động như vậy, là vì gốc cây nọ không kết trái cây, mà là từng ngôi sao to lớn.
Không sai chính là ngôi sao, trên một gốc cây, kết đầy ngôi sao, như vậy khó tưởng tượng cỡ nào chứ.
"Xin chào..." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng vẫy tay với đại thụ kia.
Đại thụ cũng không trả lời ông ta, chỉ là nhẹ nhàng giơ lên cành cây, theo nhánh cây lay động, những ngôi sao kia cũng đung đưa theo.
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của Tiêu Trần, người đàn ông trung niên cười hỏi: "Tôi muốn làm việc, cậu có muốn làm cùng không?"
Dường như Tiêu Trần không có lý do gì để từ chối.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng phất tay, không bao lâu một hồi tiếng ầm ầm từ phương xa truyền đến.
Một sinh vật còn lớn hơn ngôi sao vài lần, nhảy xuống từ trên cây đại thụ kia, chạy về phía người đàn ông trung niên.
"Trâu?" Tiêu Trần nghệt mặt ra.
Không sai sinh vật to lớn kia chính là sinh vật rất thường gặp trên địa cầu, trâu.
"Hắn ta tên Mu, bạn cũ của tôi." Người đàn ông trung niên giới thiệu.
"Rất hình tượng." Tiêu Trần gật đầu.
Cự ngưu cách thật xa khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi.
Chỉ là con trâu ấy thực sự quá lớn, Tiêu Trần cũng không dám xác định rốt cuộc có phải con hàng này đang chào hỏi hay không.
Cự ngưu lại nhìn Tiêu Trần, con mắt lớn cỡ hành tinh đột nhiên sửng sốt một chút.
"Hắn ta biết tôi?" Tiêu Trần nhạy bén chú ý tới chi tiết này.
"Biết." Người đàn ông trung niên gật đầu.
Tiêu Trần hơi nhíu mày, "Nhưng tôi không nhận ra hắn ra."
"Cậu của đã từng đã tới đây." Người đàn ông trung niên nói rồi kéo Tiêu Trần, dưới chân điểm nhẹ, trong nháy mắt hai người đã lên trên đầu cự ngưu.
"Đi thôi." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng vỗ sừng trâu giống cây cột chống trời.
Cự ngưu xoay người, dần dần đi tới đại thụ.
"Tôi đã từng tới?" Tiêu Trần nhíu mày, đột nhiên hiểu được, hẳn là Tiêu Trần hoàn chỉnh đã tới nơi này.
"Tôi tới nơi này để làm cái gì?" Tiêu Trần hỏi lời này hình như có chút vấn đề.
"Suỵt..." Người đàn ông trung niên dùng ngón tay trỏ khẽ đặt trên môi mình.
Tiêu Trần hơi nheo mắt lại, đây là ý gì? Không thể nói? Hay là sợ nói xong bị ai biết?
"Theo ước định, tôi không nên gặp cậu." Người đàn ông trung niên cười nói.
Tiêu Trần có chút mơ hồ, con hàng này sao lại nói nhảm gì rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận