Bởi vì trên đời này không có công pháp hoàn mỹ, thậm chí có chút công pháp, sẽ có tác dụng phụ rất lớn.
Mà công pháp lại là chỗ đứng căn bản của người tu hành, không được có chút vấn đề nào.
Cho nên giá cao đến đâu, để loại bỏ tác dụng phụ này, cũng đáng.
Đương nhiên chuyện này ở Hạo Nhiên đại thế giới mọi người biết, thế nhưng nơi này chính là Tuyết Nguyệt đại thế giới.
Có người sẽ tin, một người không hề có chân nguyên mà có loại bản lãnh này, đó mới thực sự là thấy quỷ.
Hơn nữa ý nghĩa của công pháp đối với gia tộc cùng tông môn, là nền tảng để đặt chân, làm sao có thể dễ dàng bày ra.
Giới tu hành bởi vì chuyện công pháp, giết máu chảy thành sông cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy.
Hiện tại Tiêu Trần nghênh ngang hỏi công pháp của người ta, có thể nói là phạm vào tối kỵ.
Quả nhiên, mấy nữ tử mới tới, trực tiếp cảnh giác, thậm chí đã có người sử dụng pháp bảo.
"Cụ, ngài không thể giao cho hắn được, ai biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào."
Nữ tử đang nói có tướng mạo rất tốt, thế nhưng môi rất mỏng, tạo một loại cảm giác cay nghiệt.
Cô ta tên Phong Nguyệt, cũng không phải thuộc trực hệ của nhà họ Nhan, mà là thuộc chi xa.
Công pháp nhà họ Nhan, chỉ có thể là trực hệ có thiên tư cực tốt mới có thể tu hành, hoặc có lẽ mỗi gia tộc đều là như thế này.
Truyền thừa công pháp, đều là tu đến cảnh giới nào đó, mới có thể được gia chủ truyền cho phương pháp tu hành của cảnh giới tiếp theo.
Hơn nữa vì phòng ngừa bị lộ công pháp, trong thân thể mỗi con em gia tộc tu hành công pháp đều sẽ bị đánh một dấu vết phòng ngừa bị sưu hồn.
Chỉ cần bị sưu hồn, loại dấu vết này sẽ tự bạo, phòng ngừa người khác đạt được công pháp.
Có thể tưởng tượng, đối với công pháp, người tu hành nhìn nặng biết bao.
"y da, đã quên, đã quên."
Lúc này Tiêu Trần vỗ đầu một cái, cười nói: "Lâu lắm chưa có xem qua những thứ rách rưới này, đã quên kiêng kỵ của các người, thật ngại quá!"
"Nếu như vậy, xin cáo từ." Tiêu Trần khẽ hát, xoay người muốn đi.
Nơi này cũng không phải là Hạo Nhiên đại thế giới, không phải ai cũng biết Thôn Thiên Đại Đế.
Đương nhiên, cũng sẽ không có ai tin tưởng Tiêu Trần.
"Tiểu tử chờ một chút." Bà lão gọi Tiêu Trần lại.
"Gì, còn có việc nữa!" Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn.
Bà lão suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
"Có thể đi hàn xá ngồi một chút hay không."
"Dẹp đi, đổi ít đồ có thể dây dưa bao lâu, ở nơi này đi!"
Tiêu Trần cũng không phải ngốc, kẻ ngu mới trở về cùng các người.
Đến lúc đó đổi được công pháp rồi, mẹ nó bà lại không cho ông đây đi thì làm sao bây giờ.
Tuy Tiêu Trần còn có hai quả cầu nhỏ phong ấn hộ thân, nhưng nếu như bị một Thần Vô Chỉ Cảnh đột nhiên đánh lén, e rằng đến lúc đó ngay cả thời gian bóp nát cầu nhỏ cũng không có.
Thế nên có tâm phòng bị người, không nên có tâm hại người, Tiêu Trần lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy cũng không phải là đi không.
"Được." Bà lão thấy Tiêu Trần thực sự quyết tâm không đi với mình, trực tiếp đưa một miếng ngọc giản tới trước mặt của Tiêu Trần.
"Cụ, công pháp làm sao có thể đưa cho người ngoài kiểm tra được?" Những nữ nhân kia lại ríu rít kêu lên.
Thú vị, Phong Nguyệt nói lớn nhất vừa rồi lại không có động tĩnh, ngược lại là ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Trần.
"Ôi, các con không biết..." Bà lão cũng rất có kiên nhẫn.
Giải thích cho hậu bối, vì sao phải để cho Tiêu Trần kiểm tra công pháp.
Một đám nữ tử nghe sắc mặt đều có chút khó coi, cảnh giới của các cô còn thấp, vẫn chưa đi đến tình trạng kinh mạch đi ngược chiều.
"Thế nhưng, cụ ơi, người này nhỏ tuổi thế, hơn nữa còn không có chân nguyên, làm sao có thể biết kiểm tra công pháp." Có người đưa ra câu hỏi.
"Không có chuyện gì."
Bà lão cười híp mắt lắc đầu, khuôn mặt hiền lành và kiên trì: "Đứa trẻ này, có thể nhìn ra trên người Tiểu Ngọc có vấn đề, chắc chắn không phải là người bình thường có thể làm được."
Dưới sự khuyên bảo của bà lão, cuối cùng mọi người cũng không lẩm bẩm nữa.
"Lấy đi xem đi." Bà lão quơ quơ ngọc giản trên tay.
Tiêu Trần nhìn miếng ngọc giản mắt lại trợn.
"Bà, tôi không có chân nguyên, làm sao kiểm tra được bên trong ngọc giản, bà viết lên giấy, rồi mang tới đây!"
"Cái này..." Bà lão thực sự có chút sững sờ.
"Không nóng nảy, tôi ở đây đợi bà." Tiêu Trần sợ bà lão này lại bảo mình về nhà với bà, Tiêu Trần dứt khoát mở miệng trước.
Tiêu Trần nhìn xung quanh một chút, nơi đây phải là một "Khu biệt thự" hạng sang, hoàn cảnh an tĩnh, nơi nào cũng lớn.
Tùy tiện tìm một nơi có bóng, từ trong miệng của quái ngư Tiêu Trần lấy nồi chén bầu chậu, một đống thịt lớn, gia vị bừa bộn, thậm chí còn có một cái bình gas to lớn.
Đương nhiên mấy thứ này, đều là mang tới từ trên Địa Cầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận