Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 776: Ba người không biết trái phải

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lão nho sinh một câu nói trúng, Long Diễm hơi bất ngờ nhìn lão nho sinh.
"Cha tôi luôn nói, người đọc sách luôn có nhiều bệnh vặt hơn nhiều người khác chút, trước đây vẫn không cảm giác được, hiện tại cuối cùng cũng đã biết."
Long Diễm lắc đầu, thu hồi Long Huyết linh căn: "Các người đã không cần, cũng coi như tôi giảm được một khoản."
Long Diễm quay đầu lại, nhíu mày, cười nghiền ngẫm nói: "Những Thiên Tâm Đan này, một người một viên, dù chuyện ở đây kết thúc cũng không được tranh đoạt lẫn nhau, bị ta biết, tự gánh lấy hậu quả đi ha!"
"Đó là tự nhiên, lời Long Thiếu tông chủ nói, bọn tôi nhất định sẽ tuân thủ."
"Long Thiếu tông chủ đừng để bụng, dù sao nơi của bọn tôi cũng là địa phương nhỏ bé, tầm mắt hạn hẹp, có người thích lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử."
Có Thần Nhất Cảnh nhìn lão nho sinh, âm dương quái khí nói.
"Không sao, nên có lòng phòng bị người khác, là chuyện thường tình."
Long Diễm rộng lượng cười.
"Mẹ nó, một đám thiểu năng." Lưu Vọng Thiên mắng một câu.
Long Diễm quay đầu nhìn bà lão đứng bên đợi lệnh, nhẹ nhàng đặt tay trên cổ, bất động thanh sắc làm ra động tác cắt cổ.
Bà lão cười, hé miệng không còn răng cửa.
"Tân nương tử tới."
Không biết ai hô, trong sân nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở một điểm.
Trên đường núi, mọi người Kính Hoa tông chậm rãi đi đến.
Bạch Tử Yên đi tuốt ở đằng trước, mặt mỉm cười, một thân mũ phượng khăn quàng vai, yểu điệu thướt tha, vẻ đẹp không giống người ở nhân gian.
Đồng tử của Long Diễm đột nhiên co rụt, ánh mắt trở nên cực nóng không gì sánh được.
Nghĩ tới cô gái tuyệt đẹp kia sẽ uyển chuyển rên rỉ ở dưới người mình, hơi thở của Long Diễm cũng nặng nề hơn.
Long Diễm chậm rãi đi ra phía trước, vươn tay, chuẩn bị nghênh đón tân nương của mình.
Thế nhưng lúc này một bóng người không biết điều đột nhiên bước ra.
Lưu Vọng Thiên thoáng cái ngăn ở giữa.
"Lưu Tông chủ." Bạch Tử Yên khẽ hô.
"Em gái nhỏ, đừng nói gì cả, tôi biết cô không phải tự nguyện. Lão Lưu tôi là người thô bạo, không nói ra được lời dễ nghe, năm đó cô cho tôi một bữa cơm, ngày hôm nay lão Lưu tôi trả lại cô một cái mạng."
Lưu Vọng Thiên nhìn Long Diễm cười như điên: "Một con heo khoác da người cũng xứng đôi Bạch tiên tử?"
Lúc này cánh tay Lưu Vọng Thiên trở nên đen kịt, mặt da sáng bóng.
Thiết Thủ Đoạn Sơ là biệt hiệu của ông ta, cũng là bản lĩnh của ông.
Lưu Vọng Thiên rống lên với núi lớn trống trả.
"Đàn ông của Đại Hà tông tôi ở đâu."
"Có."
"Có."
"Có."
Từng tiếng hô bừa bãi vang lên trong núi, đám đại hán nhảy lên từ trong núi.
"Một mình mày là người đến từ ngoài kia, chạy đến ức hiếp phụ nữ Trung Nguyên đại lục bọn tao, mày coi đàn ông nơi này chết sạch rồi à?"
"A Di Đà Phật, lão nạp tạm thời cũng coi như đàn ông đi!"
Khô Thân đại sư đi tới phía sau Lưu Vọng Thiên, một con sư tử màu vàng thật lớn hình thành phía sau lão tăng.
"Vô Úy Sư Tử Ấn." Khuôn mặt vẫn thả lỏng của Long Diễm trở nên âm trầm.
Lúc này lão nho sinh cũng dạo bước đi tới phía sau Lưu Vọng Thiên, thong dong nhàn nhã như đi chơi.
"Người khác đều gọi tôi là mọt sách, tôi cảm thấy rất tốt, đọc sách phải đọc thành một con mọt sách."
"Thế nhưng mọt sách không xung khắc với việc tôi là đàn ông chứ."
Một cây thước xuất hiện trong tay lão nho sinh, từng chữ lớn tuôn ra từ thước đo, đều là thánh nhân giáo huấn, thiên địa đại đạo.
"Lấy thân chính thiên địa."
"Được lắm được lắm." Long Diễm nói liên tục.
"Không ngờ cái nơi nhỏ bé này mà lại có cao thủ như thế, mở rộng tầm mắt."
"Bộp bộp bộp." Long Diễm vỗ ba cái cái tát.
Một bóng đen lóe ra từ sườn núi, nhảy vào trong núi lớn.
Bà già kia đạp bước đến đây, ngăn khuất trước người Long Diễm.
"Tôi chỉ muốn biết xương cốt của các người có cứng như miệng của các người không."
"Vậy bà có thể thử xem, ha ha!"
Lưu Vọng Thiên cuồng vọng cười, hắc quang ngập trời tuôn ra từ trên người, bay thẳng trời cao.
"Ông không sợ chết, cũng không sợ những người đó chết sao?" Long Diễm nghiền ngẫm cười nói, chỉ vào núi lớn xung quanh.
Từng tiếng ầm ầm truyền đến từ trong núi, dường như có người đại chiến trong đó.
"Thằng súc vật, mày thì biết cái gì?"
Lưu Vọng Thiên dựng cả râu tóc, rít gào nói: "Ông đây đến là để chết."
Trên cái thế giới này hạng người gì đáng sợ nhất, người muốn báo thù? Kẻ âm mưu? Đại ma đầu?
Cũng không phải, đáng sợ nhất là người như Lưu Vọng Thiên.
Ai có thể đường đường chính chính nói ra mấy chữ này? Chỉ có hạng người giang hồ như Lưu Vọng Thiên.
"Lưu tông chủ." Bạch Tử Yên hai mắt đẫm lệ mông lung, nghẹn ngào.
"Em gái nhỏ, không cần lên tiếng."
Lưu Vọng Thiên cười nói: "Trước đây cô cứu tôi một mạng nên mới có Lưu Vọng Thiên ngày nay, những người bạn kia bởi vì tôi nên mới có ngày hôm nay, hôm nay chúng tôi đến là để trả mạng."
"Mấy người đàn ông thô thiển như bọn tôi đã sống quá lâu rồi, lời rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận