Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1649: Côn Lôn (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Đây là ai?" Tiêu Trần hỏi, trên thực tế, hắn đã đoán được thân phận của nam nhân này.
"Côn Lôn, Nhân Thư ý chí, chưởng quản Mệnh Vận Thiên Quốc." Nam tử nói thẳng ra thân phận của mình.
Đúng như Tiêu Trần đoán, từ phản ứng của cuốn sách dưới đất, và thái độ thành thật của thiếu niên, có thể dễ dàng đoán được.
"Côn Lôn, tên của anh?" Tiêu Trần cảm thấy thú vị, bởi vì Hoa Hạ cũng có một tòa sơn mạch tên là Côn Lôn.
Nam nhân nhìn Tiêu Trần, thờ ơ gật đầu, giống như người máy, không có bất kỳ cảm xúc nào, "Khí vận này không nên để người khác chưởng khống, khí vận to lớn này cũng sẽ hại cậu, nếu muốn, tôi có thể giúp cậu lấy ra khí vận này, nó sẽ không làm tổn thương cậu dù chỉ là nhỏ nhất. "
"Anh dám." Thiếu niên vừa nghe lời này liền xắn tay áo định đi lên.
Tiêu Trần ngăn thiếu niên lại và hỏi: "Tại sao cậu phải gây khó dễ cho khí vận?"
Côn Lôn gật đầu, tiếp tục như một cỗ máy chứng thực vô cảm, "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ loài người khỏi bị tiêu diệt. Với khí vận lớn như vậy, giới hạn sức mạnh của cậu không còn có thể ước tính được nữa. Nếu trong tương lai cậu không thể kiểm soát nó, toàn bộ tinh không sẽ gặp nạn, tôi chỉ muốn ngăn chặn thảm họa ngay từ đầu. "
Tiêu Trần mỉm cười, "Chuyện này anh không phải lo lắng. Nếu tôi không muốn, anh sẽ ép sao?"
Côn Lôn nhìn thiếu niên cười khổ lắc đầu, "Tôi đánh không lại hắn, không đủ tư cách ép buộc."
Quả nhiên là một cỗ máy chứng thực không có cảm xúc, không xấu hổ khi nói rằng bản thân yếu kém.
"Chính là như vậy!" Tiêu Trần vui vẻ nói, "Vậy thì tốt rồi, tôi sẽ để lại khí vận này.".
Bị cự tuyệt, Côn Lôn vẫn là mặt không hề cảm xúc, "Cậu không định suy nghĩ nữa sao? Với khí vận của thời đại khác, cậu sẽ bị những Đại Đạo của thời đại này cự tuyệt."
Tiêu Trần lắc đầu: "Anh không cần lo lắng đâu. Đại Đạo tỷ tỷ đáng yêu của chúng ta còn đang bận lấp kín lỗ thủng, làm gì có thời gian quan tâm tôi."
Côn Luân gật đầu: "Đã vậy chỉ hy vọng sau này cậu có thể kiềm chế được bản thân, không giống như hắn ta."
Côn Luân vừa nói vừa chỉ vào thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên nhìn thấy Côn Luân nhắm vào mình, lập tức nhe răng, tỏ vẻ hung dữ.
Tiêu Trần hơi tò mò, hỏi: "Sư phụ của tôi thì làm sao?"
Côn Luân nói hời hợt: "Không có gì, chỉ là suýt chút nữa nhập ma, hủy diệt một phần tinh không thôi."
"Trâu dữ!" Tiêu Trần nhìn thiếu niên, giơ ngón tay cái lên.
Thiếu niên đỏ mặt, nhăn nhó nói: "Chẳng qua là lúc đó giết cao hứng thôi, dù sao tôi cũng không gây ra đại họa."
"Cho cậu cái này." Lúc này, Côn Luân lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Tiêu Trần.
"Cái gì thế?" Nhìn vào sợi dây chuyền giống như giọt nước mắt, Tiêu Trần hỏi.
Côn Luân lại bắt đầu như học thuộc lòng nói: "Tận cùng ma tính có thể gọi là tuyệt đối lý trí. Nếu một ngày nào đó cậu đánh mất chính mình, nó sẽ giúp cậu tìm lại lý trí."
"Hì hì." Tiêu Trần không khách sáo, cầm lấy đeo lên cổ, trêu chọc nói: "Số mệnh của tôi tốt ghê, bây giờ có người tặng đồ nữa này, hê hê."
"Đúng rồi, có người nhờ tôi đưa cho anh một thứ." Tiêu Trần nói, lấy ra một trang sách Địa Thư.
Tiêu Trần nhìn phản ứng của Côn Luân mà thất vọng vô cùng, tên này vẫn giống như cục đá, chẳng có tí cảm xúc gì cả.
Côn Luân cầm lấy trang sách, nhìn nhìn sau đó mặt không biểu tình ném trang sách đó đi.
"Này, nó nói gì vậy?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
"Không thể nói với cậu được." Côn Luân lắc đầu, tàn nhẫn cự tuyệt sự lắm chuyện của Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
"Anh còn việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì nhanh cút khỏi đây đi, tôi còn phải dạy đồ đệ!" Lúc này thiếu niên bắt đầu đuổi người.
"Tự giải quyết cho tốt." Côn Luân nhìn Tiêu Trần, phất phất tay, đột nhiên một con hồ ly nhỏ xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Nhìn tiểu hồ ly chín đuôi màu trắng, Tiêu Trần nhất thời có chút ngây người.
"Đây là gì?" Tiêu Trần hỏi.
Côn Luân chỉ vào tiểu hồ ly trong tay Tiêu Trần nói: "Bạn gái của cậu không phải đang tìm tiểu hồ ly này sao?"
"Ồ, sao anh biết?" Tiêu Trần hỏi.
Côn Luân không chút nào khiêm tốn nói: "Ở chỗ này, không có gì tôi không biết cả."
Lúc này thiếu niên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lần trước tôi hỏi anh, tại sao anh nói không có hồ ly này hả?"
Côn Luân nhìn thiếu niên, nói: "Vì tôi ghét cậu, cậu chiếm chỗ của tôi, làm rất nhiều điều trái với quy củ của Thiên Quốc."
"Hờ hờ!" Thiếu niên cười lạnh: "Anh cho rằng chỗ của anh tốt đẹp lắm à, những người đó bị tôi làm thịt còn tốt hơn là trở thành mấy con quái vật không phải người không phải quỷ kia."
Côn Luân lạnh lùng tiếp nhận nói: "Nếu đã lựa chọn vào Vận Mệnh Thiên Quốc thì phải tuân thủ các quy củ của Vận Mệnh Thiên Quốc. Vì Thiên Quốc đã ban cho họ bất tử, họ phải chuẩn bị để chịu đựng sự cô tịch này. Biến thành quái vật là lựa chọn của riêng họ thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận