Tiêu Trần lấy ra một chiếc lá màu xanh lục bảo, thứ lấy được từ cây liễu xanh bên trong Bất Quy Lộ, nó chưa bao giờ được sử dụng, nhưng hôm nay xem như là có ích.
Chiếc lá xanh ngọc bích phồng lên khi gió thổi, không dừng lại cho đến khi mọc thành một chiếc thuyền nhỏ.
Tiêu Trần ngồi trên lá, đi theo Pháp thân.
...
Phía trên mặt đất, một thiếu niên áo trắng với thanh trường kiếm trên lưng bước đi một cách thản nhiên.
Trên khuôn mặt mang theo nụ cười, sự vui vẻ phát ra từ bên trong.
Cảm nhận được cơn mưa phùn mát lạnh, thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được về nhà."
Thiếu niên đột ngột dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, như thể lâm vào trong hồi ức.
Theo những hồi ức, nét mặt của thiếu niên chuyển từ vui mừng sang buồn bã.
"Chao ôi." Thiếu niên cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu: "Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ thắng làm vui thua làm giặc mà thôi".
Nói một cách dễ hiểu, Đạo là tất cả mọi thứ trên thế giới.
Một vòng ánh sáng, từ phương xa mà đến.
Nhìn vào ánh sáng có khí thế bàng bạc đến cực điểm kia, thiếu niên lại nở một nụ cười tự tin.
"Ta đạp gió mà đến." Thiếu niên bước đi đón lấy ánh sáng đang đến kia.
"Gió nổi lên." Thiếu niên hơi giơ hai tay lên.
Khi lời nói của thiếu niên vừa dứt, gió thực sự bắt đầu nổi lên.
Làn gió không khô khốc giống như năm đó.
Thiếu niên bước ra, tất cả gió dường như đang hoan hô tung tăng vào lúc này.
Gió bao quanh thiếu niên, thổi tung chiếc áo choàng trắng, như một tiên nhân.
Thiếu niên giẫm lên gió, cao giọng cười nói: "Để ta xem xem, cao thủ dưới tinh không này, có còn có phong phạm như ngày xưa đó hay không ".
Vào lúc này, gió nổi lên.
...
"Bá Vương • Thiên Chinh."
Pháp thân trong ánh sáng chói mắt đó đang cầm thanh yêu đao Vi Tuyết, mũi đao nhộn nhạo rung động.
Pháp thân nhẹ nhàng buông tay ra, Vi Tuyết từ từ chìm vào trong nhộn nhạo rung động cho đến khi biến mất.
Cùng lúc đó, thế giới đột ngột thay đổi.
Gió nghiêng ngả, mưa phùn rơi, cả đất trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, thế giới đã biến thành một màu đỏ rực.
Một "thiên thạch" khổng lồ từ trên trời lao xuống với tốc độ cao.
Đây là chiêu thức mà Tiêu Trần nhân tính, giảng dạy tại chỗ.
Sức ép bá đạo đến cực điểm tỏa ra từ "thiên thạch", như muốn đập tan mọi thứ trên thế giới này.
Thiếu niên đạp gióó nhìn "thiên thạch", mỉm cười giơ tay lên.
Một con rồng gió khổng lồ không thể tưởng tượng được hình thành giữa trời và đất với tốc độ cực nhanh.
Rồng gió gầm lên lao thẳng vào "thiên thạch".
"Ầm!"
Sau cú va chạm cực lớn, chính là một vòng khói lửa rực rỡ.
Khói lửa tan đi, mọi thứ yên bình trở lại.
Sau khi thiên thạch rực lửa vỡ tan, lộ ra thân ảnh, đó chính là yêu đao Vi Tuyết.
Vi Tuyết rống lên và quay trở lại trong tay pháp thân.
Lúc này, thân hình thiếu niên dừng lại, pháp thân cũng dừng lại.
Hai người chỉ cách nhau một trăm trượng mà thôi.
Có lẽ chưa bao giờ có hai vị Đế cấp lại chiến đấu với khoảng cách gần như vậy.
Loại cấp bậc nhân vật này đối chiến, thường cách nhau tám trăm dặm, dùng "Nguyên Khí Đạn " bắn phá, tiếp xúc gần như vậy, e rằng chưa từng xảy ra.
...
Thiếu niên phất tay, ngọn lửa tán loạn khắp bầu trời, tựa hồ tự động tránh đi hắn, qỉa nhiên tiêu sái vô cùng.
Thiếu niên nhìn pháp thân, hơi cúi đầu cười nói: "Tại hạ Dịch Tiên."
Mí mắt pháp nhân nhảy lên, Dịch Tiên, một cái tên tự tin như vậy, thậm chí có chút kiêu ngạo.
Nhưng theo thực lực trừ bỏ Bá Vương Thiên Chinh một cách hời hợt vừa rồi, thiếu niên này có thể xứng với cái tên này.
"Tiêu Trần." Pháp thân lễ phép thi lễ.
Pháp thân được sinh ra từ thân thể của Tiêu Trần ma tính, theo lý mà nói thì hắn chính là một Tiêu Trần ma tính khác, nên việc Pháp thân tự giới thiệu mình là Tiêu Trần thì không có gì sai cả.
Hình ảnh trước mắt không biết vì sao có chút kỳ quái, hai người vốn nên thù địch, nhưng lúc này lại "hảo hữu" tự giới thiệu.
Lúc này, Tiêu Trần đã đến, cau mày nhìn Dịch Tiên: "Giờ sao? Có muốn ngồi xuống uống một tách trà không?"
Dịch Tiên cười lắc đầu: "Uống trà thì không cần, ta thật ra không có ý định làm kẻ thù của các ngươi."
"Thật thú vị." Tiêu Trần chế nhạo: "Vậy thì tại sao ngươi lại ở đây, ngắm cảnh à?"
Không nghĩ tới Dịch Tiên lại nghiêm túc gật đầu: "Đây cũng là một trong những mục đích của ta."
Nói rồi, Dịch Tiên nhìn lên bầu trời, trên mặt tràn đầy hoài niệm.
"Ngươi biết không?" Dịch Tiên nhìn Tiêu Trần cười nói.
"Biết cái gì?" Tiêu Trần có phần không giải thích được.
"Trước đây tên ta cũng được khắc trên tấm bia lớn, người dân của thời đại Đại Hắc Ám cũng từng ca ngợi ta." Dịch Tiên thở dài đầy hoài niệm.
"Thời đại Đại Hắc Ám? Trước Hỗn Độn." Tiêu Trần giật mình, lai lịch của tên này, chỉ sợ là tương đối dọa người.
"Không nói chuyện này nữa, đều là chuyện trong quá khứ rồi." Dịch Tiêu tự giễu cười cười.
"Lần này, chủ thượng sai ta đến đây chính là một mục đích." Dịch Tiên mỉm cười đưa tay ra: "Đá Bổ Thiên."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận