Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1061: Mục đích của Bàn Cổ Tà Tướng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Bọn chúng xông lên, nhưng vừa tiếp xúc với máu, tất cả đều thẳng tắp ngã xuống, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng.
"Rầm rầm!"
Tàn tích dưới máu tươi bị một đầu đẩy ra.
Tiêu Trần cả người đầy chật vật chui ra.
Cơ thể Tiêu Trần dính đầy bùn, trên đỉnh đầu đã mở ra một lỗ lớn, máu tuôn ra xối xả.
Dường như máu trên đống đổ nát vừa rồi chảy ra từ trên đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần rũ tay xuống, đau đến suýt khóc.
Xương của cả hai bàn tay đều bị nổ thành cặn bã.
Hai tay không thể động đậy, máu tươi trên đầu ứa ra, Tiêu Trần tức giận đến mức chỉ muốn chửi thề.
Cách đó không xa vào lúc này, một lượng lớn đá vụn cũng đang dâng trào, Bàn Cổ Tà Tướng cũng leo ra khỏi phế tích.
Hắn ta lúc này cũng không khá hơn Tiêu Trần bao nhiêu, cả người đều là máu, cánh tay phải rũ xuống.
Bàn Cổ Tà Tướng cố gắng cử động tay phải của mình, hắn đau đến hít vài hơi khí lạnh.
Dường như xương cũng tan thành cặn bã.
Bàn Cổ Tà Tướng lúc này cũng đã nhìn thấy Tiêu Trần.
Tiêu Trần hai tay rũ xuống, trên đỉnh đầu còn có máu, nhưng không cách nào cầm máu, chỉ có thể ở đó chửi thề.
Bàn Cổ Tà Tướng thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Thật ra, Bàn Cổ Tà Tướng cũng không ghét bỏ Tiêu Trần, ngược lại hắn còn thích tên tiểu tử không theo lẽ thường này.
Như chính hắn đã nói, nếu không phải vì hai lập trường khác nhau, hắn và Tiêu Trần chắc chắn sẽ trở thành bằng hữu.
Với bàn tay trái còn nguyên vẹn của mình, Bàn Cổ Tà Tướng lấy ra một ít đan dược và vẫy tay với Tiêu Trần.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi.
"Lão già, chia cho ta một phần." Tiêu Trần bực bội cố tình gây sự.
Hắn thế mà thực sự yêu cầu Bàn Cổ Tà Tướng chia một ít đan dược cho mình.
Đầu của Bàn Cổ Tà Tướng chết máy ngay tại chỗ, hắn đã từng thấy qua không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ như vậy thì đúng là lần đầu gặp.
"Nếu ngươi không giao cho ta, ta sẽ lấy mạng ngươi, huyết thuẫn." Thừa dịp Bàn Cổ Tà Tướng ngẩn người, một tấm khiên màu máu cực lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần dùng đầu đỉnh vào chiếc khiên màu máu hung hăng vọt tới Bàn Cổ Tà Tướng.
Bàn Cổ Tà Tướng sợ hãi kêu lên một tiếng, tên tiểu tử này thật là khó chơi đến cực điểm.
Hai chân Bàn Cổ Tà Tướng đạp mạnh, cả người lao lên trời như đại bác.
Bàn Cổ Tà Tướng nhét rất nhiều đan dược vào miệng, cuối cùng đổ bình ngọc rỗng về phía Tiêu Trần.
Ra hiệu rằng đan dược đã bị mình ăn hết.
"Hết rồ." Bàn Cổ Tà Tướng lại cử động được tay phải của mình, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng sinh hoạt bình thường không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa.
"Đánh chết ngươi lão già này."
Tiêu Trần tức giận giậm chân, toàn thân bị một cỗ lực lượng cực lớn nâng lên, mang theo một tấm chắn huyết sắc khổng lồ, lao thẳng về phía Bàn Cổ Tà Tướng trên không trung.
Bàn Cổ Tà Tướng mỉm cười chỉ về hướng Đại Long thành: "Nếu ta nói rằng trăng máu này không phải do ta dẫn xuất đến thì ngươi có tin không?"
"Ta tin ngươi cái quỷ, lão đầu ngươi khốn nạn vô cùng."
Tiêu Trần nói, vô thức nhìn về hướng của Đại Long thành.
Tiêu Trần đã phát hiện ra rằng bầu trời phía trên Đại Long Thành được bao phủ bởi một màn sương xanh khổng lồ.
Màn sương xanh đã khiến cho Đại Long thành trở nên yêu dị vô cùng.
"Yêu khí."
"Ah... Cmn đại gia mày... Phanh!"
Vì phân tâm và vì một hơi dùng hết, Tiêu Trần đã trực tiếp rơi xuống từ trên không.
Tiêu Trần hiện tại không có năng lực bay lượn trên bầu trời.
Không giống như các tu sĩ, vũ phu có thể sử dụng pháp bảo
Tu sĩ bình thường mặc dù ở hạ tâm cảnh, có được pháp bảo có thể bay, liền có thể ngự không phi hành.
Mặc dù vũ phu không thể sử dụng pháp bảo, chỉ khi lên thượng tam cảnh thì mới có khả năng bay trên không.
Lý do khiến Tiêu Trần có thể lao lên không trung hoàn toàn là do sức mạnh đáng sợ của hắn.
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn đến trợn mắt há mồm, tên tiểu tử này làm sao sống đến ngày nay, còn chưa bị chính mình giết chết?
"Bùm!" Mặt đất rung lên một hồi.
Tiêu Trần quay đầu xuống, rơi vào đống đổ nát.
Tiêu Trần tung chân đạp lên không trung, nhưng vì không tập trung, xương tay tan thành cặn bã, dùng sức cũng không được.
Bàn Cổ Tà Tướng chậm rì rì bay tới bên người Tiêu Trần.
"Ối ối, bùn mềm mà rút không lên, úi trời ơi."
Giọng nói không rõ ràng của Tiêu Trần vang lên từ mặt đất.
Bàn Cổ Tà Tướng nhìn Tiêu Trần đang đạp loạn, khóe miệng hơi co giật, ác ý trên người đã sẵn sàng đi lên.
"Bùm!"
Đúng lúc này, một chút ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, mang theo lốc xoáy cực lớn.
Một thanh đao hẹp dài hai mét đột nhiên bắn ra khỏi đống đổ nát, đó là Liên Thương Sinh.
Cơn lốc xoáy khổng lồ cuốn một lượng lớn sỏi lên, bất ngờ cát bay đi, mù mịt.
Với sự giúp đỡ của Liên Thương Sinh, Tiêu Trần cuối cùng cũng rút đầu ra được.

Bình Luận

0 Thảo luận