Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 518: Hắc Phong và Vô Địch

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
"Ảnh Nhi, em từ từ nói, đừng gấp." Cô gái nhỏ nhắn cũng không nóng nảy.
"Em, em mơ thấy một thiếu niên, người đó đang cười với em." Thiếu nữ nói xong lại cúi đầu.
Mọi người có chút không hiểu, cười á?"
Hình như cười cũng không có gì không ổn, đây không tính là ác mộng mà.
Nếu như người khác cười với mình mà là ác mộng thì chẳng phải ngày nào bọn họ cũng gặp ác mộng sao.
Thiếu nữ cũng cảm thấy lời mình nói có vấn đề nên giải thích: "Hắn, hắn, hắn cười rất, rất thô bỉ."
Thiếu nữ suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được hình dung từ này.
"Hắt xì!"
"Ai? Mẹ nó, thằng mất dạy nào nói xấu ông?"
Ở một cánh đồng hoang vu rất xa, dưới bóng trăng máu to lớn, một bóng đen hắt hơi một cái.
"Thô bỉ á?" Nghe hình dung từ mà thiếu nữ nói ra, mọi người sửng sốt một người.
Thiếu nữ nhỏ nhắn vỗ trán, có chút không rõ hàm ý của giấc mộng này.
Mọi người cũng đều không hiểu, cho dù là cười thô bỉ hơn nữa, cũng không đến mức hét lên tỉnh mộng chứ.
Bọn họ sống tạm bợ trên vùng đất này nhiều năm như vậy, không lên tiếng, đã thành thói quen trong cuộc sống, thậm chí đã khắc sâu vào xương.
Mặc dù thánh nữ nhỏ tuổi nhưng vô cùng hiểu chuyện.
Không thể nào vì người khác cười thô bỉ với mình mà thét lên, đưa tất cả mọi người vào nguy hiểm.
"Hắn, hắn, hắn còn muốn sờ mông em, mặc dù em không hiểu tiếng hắn nói, nhưng nhất định là lời rất hạ lưu."
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, thiếu nữ cúi đầu, nói ra nguyên nhân mình thét lên.
Mọi người đều muốn bốc khói trên đầu. Ở đâu mọc ra một tên lưu manh dám bất kính với thánh nữ chứ?
Hơn nữa, tại sao Hạo Thiên đại nhân phải chỉ thị cho thánh nữ tìm một người như thế chứ?
Cô gái nhỏ nhắn vẫn rất lí tính, cũng không vì em gái nằm mơ mà lo lắng.
"Ảnh Nhị, Hạo Thiên đại nhân chỉ thị chúng ta đi đâu tìm người này?" Cô gái nhỏ nhắn hỏi.
Thiếu nữ trên giường nhắm mắt lại, như đang cảm nhận điều gì đó.
Qua một hồi lâu, thiếu nữ chỉ về một hướng.
"Hướng Đông."
Đúng lúc này, một bóng người vọt vào cực nhanh, như là vô cùng nóng nảy.
Mặc dù nóng nảy nhưng người này vẫn cố gắng hết sức hạ giọng mình xuống.
"Tộc, tộc trưởng, có Dạ Hành giả du đãng gần đây." Trong chất giọng đè nén ấy có chút run rẩy nhè nhẹ.
Tất cả mọi người nhất tề quy đầu nhìn về phía cửa hang, tiếng thở nặng nề thay nhau vang lên.
"Tôi đi dẫn Dạ Hành giả, mọi người đừng làm bừa." Cô gái nhỏ nhắn khẽ nói một tiếng, giọng nói cũng không có dao động quá lớn.
Một người cao lớn đứng dậy, ngăn cô ấy lại: "Tôi đi, đã đến phiên tôi rồi."
Lúc này, một bóng người lưng còng lao ra ngoài động cực nhanh.
"Tam trưởng lão." Mọi người đè thấp giọng, lo lắng kêu lên.
Ông lão đứng ở cửa hang, quay đầu nhìn mọi người, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Những lão già như chúng tôi sống đã quá lâu rồi, cũng nên chết rồi."
Nói xong, bóng người đen như mực của ông cụ biến mất trong đêm tối.
"Ông ba." Thiếu nữ trên người hơi khàn giọng, dường như muốn khóc lên.
Không lâu sau, một tiếng gầm to lớn van lên từ trong bộ hài cốt, toàn bộ không gian như đang chấn động.
Tiếng gầm này từ từ lan đi, trời đất trở lại lặng yên.
Không có ai nói chuyện, trong động đều căng thẳng.
Thiếu nữ nhỏ nhắn im lặng hồi lâu mới nói: "Ngày mai bắt đầu rời đi, đi về phía Đông."
"Ta có một con lừa, ai, trước nay ta chưa từng cưỡi, có một ngày ta chợt hứng lên muốn cưỡi nó đi chợ."
Hai vầng trăng máu giống như hai cái bánh nướng thật to, treo ở trên trời.
Một bóng người cô độc đi trên cánh đồng hoang vu, nếu không có tiếng hát như tiếng quỷ khóc sói tru ấy, cảnh này thật sự có cảm giác hắn từ bỏ thế giới đi quy ẩn.
"Không có ai, không có ai, nơi này không có ai cả."
Tiêu Trần cúi đầu lẩm bẩm.
Chạy từ sáng tới tối, Tiêu Trần không phát hiện một bóng sinh vật sống nào, thậm chí còn không có cả cỏ.
Thiêu Trần cảm thấy nếu giờ mình mà gặp một con heo thì cũng có thể nói chuyện với nó nửa ngày.
Nói đến heo, Tiêu Trần lại nhớ tới bạn tốt của mình, Hắc Phong.
Tên đầu heo kia, cả ngày la hét đòi lấy vợ, nhưng cuối cùng vẫn là một tên độc thân.
Mình đột nhiên xảy ra chuyện, có thể tên đầu heo tính tình nóng nảy ấy sẽ làm ra chuyện gì đó khác thường.
Còn có Võ Vô Địch nữa, cả ngày lẫn đêm đều như cái hũ nút, nhưng lại vô cùng cố chấp.
Cũng không biết anh ta và Hắc Phong thế nào rồi.
Tiêu Trần có chút thương cảm, đột nhiên rất nhớ hai người bạn già của mình.
Ở bên kia, trên địa cầu.
Lúc này trên đại cầu đang là ban ngày, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Trong dãy núi non trùng điệp, một đạo kim quang xẹt qua, một con heo nhỏ màu vàng chỉ chừng con chó con không ngừng chạy.
Trên lưng con heo nhỏ màu vàng là một người tí hon màu vàng.
Con heo nhỏ nhìn trái nhìn phải một lát, đột nhiên mở miệng, cả giận nói: "Võ Vô Địch, đây mẹ nó là đường ông chỉ đó hả?"

Bình Luận

0 Thảo luận