Binh sĩ cúi đầu nhìn Tiêu Trần dáng vẻ ti tiện, nghĩ vẫn là đưa tới chỗ đại nhân nhà mình xác nhận một phen thì hơn.
Nếu như con hàng này bị điên thật, mình cùng lắm là bị trách mắng, thảm nhất là giáng chức, không đến mức vì làm lỡ chuyện mà bị xử quyết.
"Bỏ cái mặt anh ra coi." Binh sĩ có chút căm tức, gặp phải tên điên như thế đúng là khiến mình khó xử.
"Không dẫn tôi đi gặp Phong Tam Kỳ, tôi cứ dán anh đấy." Bộ dạng Tiêu Trần như lợn chết không sợ nước sôi!
"Chậc chậc, bờ ngực này, cơ ngực to lớn ấy, ghê quá nhờ..."
Binh sĩ nổi da gà khắp người, cả giận nói: "Tôi dẫn anh đi gặp đại nhân."
"Có tiền đồ." Tiêu Trần lập tức rụt cổ về.
Binh sĩ dẫn đầu hai chị em Như Vân Như Vũ: "Các người ở tại chỗ này trong coi, nếu có người mạnh mẽ xông tới giết không tha."
Binh sĩ áp Tiêu Trần bị trói chặt đi tới chỗ của Phong Tam Kỳ.
"Đại nhân," Binh sĩ đến đây thông báo: "Có một thanh niên nói tìm đại nhân có việc."
Phong Tam Kỳ đang an ủi Đồng Lam nhíu mày: "Thanh niên?"
Binh sĩ có chút sợ hãi nói: "Là... là một thanh niên có đầu óc không bình thường lắm."
Nghe lời này, mí mắt Phong Tam Kỳ giật điên cuồng, nhưng rất nhanh lại trấn định lại hỏi: "Tu vi thế nào?"
"Hoàn toàn không có bất kỳ tu vi nào, hắn là được người khác che chở, mới có thể hành tẩu trong hư không." Binh sĩ đáp.
"Tam ca cần gì căng thẳng như vậy." Đồng Lam hơi nghi hoặc, lấy thực lực và địa vị của Phong Tam Kỳ, hắn ta không nên sợ bất luận kẻ nào.
Phong Tam Kỳ không giải thích, gật đầu nói với binh sĩ: "Dẫn hắn qua đây."
"Chậc chậc, lăn xả ghê đấy!" Người còn chưa tới, một giọng nói đã truyền vào trong tai Phong Tam Kỳ trước.
Phong Tam Kỳ nghe giọng nói này, chân lập tức mềm nhũn, nếu không phải Đồng Lam bên cạnh đỡ lấy, thì đã quỳ xuống đất rồi.
"Tam ca làm sao vậy?" Đồng Lam kinh ngạc hỏi.
"Không... không có việc gì, chỉ là giọng giống mà thôi." Nghĩ đến lúc nãy binh sĩ nói người này không có tu vi, Phong Tam Kỳ lau mồ hôi, lại trấn định lại.
Rất nhanh binh sĩ giải Tiêu Trần xuất hiện ở trước mặt Phong Tam Kỳ.
Phong Tam Kỳ nhìn Tiêu Trần, nhìn từ đầu đến chân, nhìn hồi lâu, cuối cùng hé miệng, suýt chút nữa thì bật khóc.
Phong Tam Kỳ vừa định nói chuyện, kết quả Đồng Lam còn kích động hơn cả Phong Tam Kỳ.
Nhìn Tiêu Trần bị trói gô, Đồng Lam cười lạnh một tiếng: "Tiểu súc sinh, mày cũng có ngày hôm nay, phá hỏng đại sự của ta, ngày hôm nay lão thân nhất định phải cho mày nếm thử tư vị sống không bằng chết..."
Nghĩ đến Tiêu Trần phá hủy liên minh của mình, đạp mình một cước, mình còn phải bồi thường hàng hóa cho hiệu buôn Vạn Vĩnh, cả mắt Đồng Lam đều là sát ý.
"Chát~" Trên mặt Đồng Lam thêm dấu bàn tay.
Phong Tam Kỳ mặt đen cả giận nói: "Làm càn, ở đây có phần nói chuyện của cô à?"
Đồng Lam bụm mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn Phong Tam Kỳ, "Anh đánh tôi?"
"Chát~ "
Phong Tam Kỳ trở tay lại tát một cái, lạnh lùng nói: "Nói thêm câu nào, đừng trách tôi không niệm tình xưa."
Cảm nhận được sát ý nồng nực của Phong Tam Kỳ, Đồng Lam lập tức sợ, bà ta biết mình mà nói nữa, Phong Tam Kỳ nhất định sẽ giết mình.
Đồng Lam nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt oán độc, nếu như không có người này, chuyện gì đều sẽ không xảy ra.
Phong Tam Kỳ nhịn xuống không cho thân thể run run, đi tới chỗ Tiêu Trần, tự mình cởi trói cho hắn.
"Đại... đại... đại..." Phong Tam Kỳ nói lắp, xem như sợ Tiêu Trần cực kỳ.
"Đại cái gì mà đại, ông đây đương nhiên lớn hơn ông rồi." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Cút ra ngoài hết." Phong Tam Kỳ nổi giận gầm lên.
Mọi người sợ đến là tè ra quần, đặc biệt là binh sĩ áp giải Tiêu Trần, nước mắt suýt chút nữa thì chảy xuống, xem bộ dạng như vậy, mình không có kết cục tốt gì rồi rồi.
Chờ mọi người đi rồi, Phong Tam Kỳ quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Trần, "Tiểu nhân Phong Tam Kỳ, bái kiến Đại Đế."
Tiêu Trần vui vẻ xoay cổ tay, cười nói: "Tên mõ già ông không nghi ngờ thân phận của tôi chút nào à?"
"Không dám." Phong Tam Kỳ đè thân thể rất thấp, xem cũng không dám nhìn Tiêu Trần lấy một cái.
Cả đời Phong Tam Kỳ cũng không thể quên con người Tiêu Trần này được.
Về phần Phong Tam Kỳ sợ Tiêu Trần như thế, là có nguyên nhân.
Nguyên nhân lại còn vô cùng đơn giản, Tiêu Trần đã từng ném Phong Tam Kỳ vào trong hầm cầu bơi ba ngày ba đêm.
Cái gì mà bơi bướm, bơi ếch, lặn đều làm một lần.
Chuyện này thành bóng ma không thể xóa nhòa trong tan linh "nhỏ bé" của Phong Tam Kỳ, thậm chí rất nhiều lúc đều có thể mơ Tiêu Trần nhìn mình cười, sau đó giật mình tỉnh giấc.
"Đứng lên đi, nằm giống như con chó không mệt mỏi sao?" Tiêu Trần kéo qua một cái ghế, thoải mái lại gần.
"Hồi Đại Đế, tiểu nhân chính là con chó, đương nhiên nên nằm như vậy." Thái độ ấy của Phong Tam Kỳ cũng là đủ hèn mọn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận