"Súc sinh."
Nữ tử lập tức nổi trận lôi đình, vọt thẳng tới: "Tiểu kỹ nữ, mày dám mắng tao à."
"Ầm!"
Bóng dáng Tiêu Trần chợt lóe lên, trong tích tắc đã đi đến trước người nữ tử.
"Ah!"
Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, đám quần chúng ăn dưa đang vây xem đồng loạt rút lui.
Nhìn thấy nữ tử không ngừng lăn qua lộn lại trên mặt đất, miệng rách toác, tay chân bị cắt đứt, tất cả đám quần chúng ăn dưa đều nuốt nuốt nước bọt.
Bọn chúng đã nhìn thấy rất nhiều yêu quái hung tàn, nhưng chưa bao giờ thấy một ai hung tàn như vậy.
Thằng nhóc này có vẻ như là Nhân tộc nhã nhặn, vậy mà khi ra tay còn quyết đoán và hung tàn hơn những đại ma kia.
Tiêu Trần ngồi xổm ở bên cạnh nữ tử, chán ghét lau vết máu trên tay lên người ả ta, đó chính là máu dính phải khi xé rách miệng ả.
"Ăn dưa cũng được, xem kịch cũng được, nhưng mẹ mày cứ kêu bíp bíp không ngừng, chẳng có tố chất tí nào cả."
Tiêu Trần trợn mắt, đá văng nữ tử bay ra ngoài.
"Tao giết mày." Lúc này đại địa bỗng run lên, hóa ra mụ béo bị Tiêu Trần đánh bay ra ngoài vừa rồi.
Mụ béo cầm một con dao Thái lớn lao tới như một cỗ xe tăng.
Kết quả có thể tưởng tượng, mụ béo cũng là một tiểu yêu trong Tam cảnh, hình thể có ích cái cọng lông ấy.
Mụ béo bị Tiêu Trần đánh ngã xuống đất, Tiêu Trần vỗ vỗ tay, đặt mông ngồi lên trên lưng mụ.
Một phần phong ấn trọng lượng trên quần áo được mở khóa.
"Rầm!"
Trọng lượng khổng lồ ngay lập tức đè bẹp mụ béo dưới sàn nhà.
Sắc mặt mụ béo trong nháy mắt chuyển sang xanh tím, cả người đột nhiên khó thở.
"Lại đây." Tiêu Trần vẫy tay với mấy đứa nhỏ.
Những yêu quái đang bắt mấy đứa nhỏ đó toàn thân rung lên, ngay lập tức buông tay ra.
Mấy đứa nhỏ ngay lập tức chạy đến bên cạnh Cam Đường, nhìn Tiêu Trần với vẻ sùng bái.
Tiêu Trần ôm cô bé tên là Nhu Nhu, hỏi bằng ngôn ngữ của người câm điếc: "Nhóc ăn cái gì không trả tiền hả?"
Nhu Nhu tủi thân lắc đầu, dùng ngôn ngữ của người câm điếc đáp: "Tiền của chị Đường đã bị ăn cắp mất rồi, em không ăn đồ của mụ. Em chỉ cầm nó trong tay, nhưng mụ không chịu cho em đi."
Tiêu Trần nghe xong, đấm hai cú vào cái mông mụ béo phía dưới.
"Mụ béo, tiền của con bé này có phải mụ ăn trộm không?"
Mụ béo sắp bị đè chết, nào có chú ý câu hỏi của Tiêu Trần là gì.
"Công tử, chúng ta đi thôi, có người tới rồi." Lúc này, Cam Đường kéo ống tay áo của Tiêu Trần nói nhỏ.
Tiêu Trần nhìn xem, hóa ra là đám quan chức kia.
Một nhóm binh sĩ tiến lên, chưa nói hai lời đã lập tức đánh về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần cầm con dao Thái của mụ béo, lập tức đến một chiêu ma dao điên cuồng, múa kiếm như hổ rình mồi, không bắn nước tung tóe.
Một đám yêu binh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, con mẹ nó thế nào bắt cái đéo gì được, hoàn toàn không chạm vào được người nữa là.
"Đám nhãi nhép tụi bây, không phân biệt được đúng sai, giúp người xấu làm điều ác, hôm nay xem ông nội mày vì dân trừ hại đây."
Tiêu Trần vung đao lớn vọt tới.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở đầu ngõ này, đám quần chúng ăn dưa lập tức bỏ chạy tán loạn.
Tên điên cuồng này dám chống lại cả binh tuần tra, thì còn chuyện gì mà hắn ta không dám làm chứ.
Năm phút sau, khoảng mười mấy bệnh yêu đều bị Tiêu Trần chém hết áo giáp, cởi truồng treo trên mái hiên bên cạnh.
"Mày phải biết đây là tử tội đấy." Một tên yêu binh dẫn đầu hai mắt rực lửa nhìn Tiêu Trần.
"y yo, tim tao không tốt đâu, mày đừng làm tao sợ." Tiêu Trần ôm ngực ngã xuống, con dao Thái lớn chém thẳng vào dưới háng của tên yêu binh.
"Không có tội, không có tội, không có tội, bọn tôi đang đùa đấy, đùa tí ấy mà."
Tên yêu binh sợ hãi đến mức thiếu chút nữa đại tiểu tiện không khống chế, rơi lệ đầy mặt rống lên.
"Vậy mới đúng nha, dễ nói chuyện như thế có phải hơn không?" Tiêu Trần lập tức đứng lên.
"Đừng." Lúc này, Cam Đường hoảng hốt kêu lên.
Tiêu Trần nhìn lại, hóa ra mụ béo đã lấy lại sức lực, trực tiếp bắt được Nhu Nhu.
Bàn tay thô của mụ béo còn lớn hơn cả cái đầu của Nhu Nhu, bóp toàn bộ khuôn mặt của Nhu Nhu.
"Tới coi, tới coi!" Mặt mũi mụ béo đầy dữ tợn.
"Ta xxx bà mẹ ngươi, chưa từng thấy loại yêu cầu nào như vậy." Bóng dáng Tiêu Trần lập tức biến mất, mụ béo còn chưa kịp phản ứng, tay đã rời khỏi thân thể của mụ.
Máu tuôn ra như suối phun, Tiêu Trần vọt lên vừa tay đấm chân đá vừa nói.
"Tới rồi nè, tới rồi nè, mụ nói cái gì cơ?"
"Phụt." Một phút sau, mụ béo nôn ra máu, nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.
Tiêu Trần vui vẻ cầm con dao Thái lớn khoa tay múa chân trên người mụ béo.
"Bọn tao có một hình pháp tên là lăng trì, tức là cắt từng miếng da thịt trên cơ thể. Đương nhiên, tao sẽ giúp mụ cầm máu, sẽ không để mụ chết nhanh như vậy đâu.lăng trì thường kéo dài trong ba ngày đấy. Mụ có muốn thử không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận