Dù dây dưa cũng có thể dây dưa với hai mươi người đấy tới chết.
Mấy người Bạch Tử Yên cũng biết tình cảnh của mình, nhìn Tiêu Trần muốn xem Tiêu Trần có biện pháp gì để thoát khỏi cục diện bây giờ hay không.
Lúc này các cô còn chưa nhận ra, trong lúc bất tri bất giác, các cô đã bắt đầu hơi dựa vào Tiêu Trần rồi.
Kết quả mọi người lại nhìn thấy Tiêu Trần thảnh thơi không lo lắng nằm trên hồ lô lớn nhìn bầu trời.
Trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ xanh nhạt, cứ nhai qua nhai lại, rõ ràng là bộ dạng của một tên du thủ du thực.
Tiêu Trần liếc nhìn Huyền Thiên Cửu Biến trong đầu, đối với lũ gà của Thiên Kích tông, hắn thực sự không nhấc nổi hứng thú.
"Trần Trần." Thủy Sanh Sanh lay cánh tay của Tiêu Trần, có hơi bận tâm chỉ lượng lớn tu sĩ trên đầu.
"Tôi không rảnh chơi với lũ gà đó, đợi lát nữa để Tu Xà tới xử lý."
Tiêu Trần liếc nhìn, tiếp tục lật xem Huyền Thiên Cửu Biến.
Tiêu Trần cũng không tận lực áp chế giọng của mình, các tu sĩ tai thính mắt tinh nghe không sót chữ gì.
Bị một thằng nhóc thối gọi là lũ gà, dù là người lịch sự tới đâu thì chỉ e cũng không nhịn được.
Một lão giả mặt âm trầm nhìn xuống phía dưới.
"Phong chủ, chúng ta cùng lên đi, cũng không tin này đám đàn bà có thể chống lại chúng ta, chúng ta nhiều người vậy cơ mà."
Lão ta là một trong mười hai phong chủ của Thiên Kích tông, đại năng gần bước vào Nhân Diệt Cảnh.
Lão ta nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Tiêu Trần, đúng là rất khiến người ta thức giận.
"Bày binh bố trận."
Ông lão vung tay lên, từng ánh sáng chói mắt hiện ra trên bầu trời.
Đối mặt với kiếm tu Nhân Diệt Cảnh như Bạch Tử Yên, chỉ có thể lấy trận pháp tiêu hao, mới có thể thắng được.
Một pháp ấn vàng hư ảo dâng lên trên trời cao, uy thế kinh khủng mang theo các loại thiên địa dị tượng.
"Đại Uy Kim Long trận."
Sắc mặt mấy người Bạch Tử Yên hơi khó coi, trận pháp này vô cùng nổi danh.
Trận pháp này chính là vì diệt sát cường giả mà sáng tạo.
Pháp ấn vàng đập xuống đầu mấy người Bạch Tử Yên.
Pháp ấn vàng lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ trấn Lạc Thủy.
Xem bộ dạng như vậy, bọn họ muốn cùng đập chết mấy chục ngàn cư dân trong Lạc Thủy nữa.
Kim quang ngập trời mang theo uy thế kinh khủng, Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn, có chút căm tức.
"Thu thập tên phế vật Quân Vô Tiện mà cũng phải lâu như vậy sao?" Tiêu Trần không nhịn được than thở hai tiếng.
"Mang Trần Trần đi trước." Bạch Tử Yên và Thủy Sanh Sanh dặn dò, trên người kiếm khí dâng trào, nghênh đón kim ấn đang nện xuống trên bầu trời.
"Trần Trần, rời đi với mẹ." Thủy Sanh Sanh tội nghiệp nhìn Tiêu Trần, trong mắt toàn sự khẩn cầu.
Tiêu Trần đứng lên, hát lên với Thủy Sanh Sanh như bị điên: "Rời đi với tôi, trời sáng thì xuất phát, lòng không cần phải sợ, đó chính là một lão già khoái nhạc."
"Phụt." Thủy Sanh Sanh suýt thì phun một búng máu.
Đều lúc này rồi mà còn có tâm trạng hát nữa.
"Ầm!"
Kiếm khí và kim ấn kịch liệt va chạm trên không trung, năng lượng cuồng bạo nổ tung trong không khí.
Trận gió mãnh liệt bao phủ toàn bộ trấn nhỏ, vô số phòng ở bị thổi chia năm xẻ bảy.
Vô số người thường bị tai họa, chết oan chết uổng.
Nơi này là địa bàn của Thiên Kích tông, bọn họ lại không thèm để ý đến mạng sống của những người thường này.
Thiên Kích tông cứ luôn nói mình là chính đạo, nhưng lại coi mạng người như cỏ rác, thật đúng là buồn cười.
Lúc này một vệt sáng đen nhanh chóng đánh tới đây.
Tu Xà bóp cổ Quân Vô Tiện, đột nhiên xuất hiện ở không trung.
Nhìn kim ấn trên bầu trời, Tu Xà nổi giận gầm lên.
"Một đám sâu vô lễ, lại dám bất kính với Đại Đế."
Tu Xà nổi giận phóng lên, cả người hung hăng vọt tới kim ấn.
Toàn bộ kim ấn bị đụng cho ầm ầm nứt vỡ.
Lúc này mọi người cũng nhìn thấy Quân Vô Tiện như con gà con trong tay Tu Xà.
Nhìn cảnh ấy mọi người sởn tóc gáy, giờ mới qua bao lâu chứ? Nhân vật số một số hai của Thiên Kích tông bọn họ đã bị đánh như chó.
Tiêu Trần nhìn tu sĩ trên không trung, lạnh lùng nói: "Giết hết."
"Cột người trong tay ngươi lại cho ta." Tiêu Trần phất tay.
"Nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực." Tu Xà phun ra một ngụm nọc độc bao trùm Quân Vô Tiện, ném gã tới trước người Tiêu Trần.
Nhìn đông đảo tu sĩ căng thẳng, thân hình Tu Xà đột nhiên nổ tung, mùi tanh kinh khủng tràn ngập trong không khí.
Một con cự mãng khổng lồ lớn đến không thể hình dung dần dần vươn mình trong không trung.
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm xuống, như là đột nhiên lâm vào trong đêm tối.
"Chạy mau!"
Tiếng la hoảng sợ đột nhiên vang lên, tu sĩ Thiên Kích tông mới vừa rồi còn không ai bì nổi, lúc này lại như chó nhà có tang nhanh chóng lao về phía xa.
Cơ thể Tu Xà dựng lên, hình thành nên một cái phễu lớn, vây quanh tất cả tu sĩ muốn chạy trốn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận