"Đao là loại đao tốt, nhưng người sử dụng đao không tốt lắm."
Lôi Yến tiếp tục nói với giọng trêu tức: "Nếu như mày có thể lấy tiếp được chiêu này của tao, có lẽ hôm nay tao đã không phải giết mày."
Thanh Y chế nhạo: "Thứ lỗi cho trí nhớ tồi tệ của tôi, học viện của chúng tôi dường như không đắc tội với một người như cậu."
"Thanh Y, trí nhớ của mày trở nên tồi tệ từ khi nào vậy?" Giọng nói của Lôi Minh từ xa vọng lại.
Nhìn Lôi Minh, Thanh Y lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, hẳn là người nhà họ Lôi muốn thuyết pháp, việc này không thể hòa hoãn được rồi.
Chỉ là nhà họ Lôi từ lúc nào lại có một cao thủ như vậy?
Thanh Y chỉ có thể hy vọng rằng Ngục Long có thể ra ngoài xem xét, nhưng anh ta nào đâu biết rằng, Ngục Long đã đi tìm Tiêu Trần để nói chuyện.
"Đi!"
Giọng nói của Lôi Yến vang lên, quả cầu tia chớp màu trắng lao thẳng về phía Thanh Y.
Tốc độ cực nhanh, qua trong giây lát liền đi tới trước mặt, khiến cho đại não của Thanh Y không kịp phản ứng.
...
Trong phòng học của lớp một cấp Thiên.
Khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, lớp học lộn xộn khiến Cẩu Đản cũng có chút hoảng hốt, vì ba không có ở đây, còn dì Long thì có việc đi ra ngoài rồi.
Cẩu Đản đột nhiên nhớ tới, ba đã nói rằng, về nhà nếu có việc gì cần làm.
Cẩu Đản cất sách đi, mang cặp sách Tiểu Trư Bội Kỳ trên lưng, treo hộp bánh quy lên cổ, vung chân chạy về phía cổng trường.
Quả cầu sấm sét đang lao về phía Thanh Y, năng lượng cuồng bạo dường như có thể tiêu diệt anh ta bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, một bóng đen rất nhanh lướt qua Thanh Y.
"Ah! Ô"
Sau một âm thanh kỳ lạ, quả cầu sấm sét trắng biến mất.
Quả cầu sấm sét màu trắng cứ như vậy biến mất.
Thanh Y, người hẳn phải chết cứ như vậy còn sống, đôi khi bất ngờ và kinh hỉ đến quá đột ngột.
Một cô gái xinh đẹp không tưởng nổi đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Y.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng, trông thật xinh đẹp.
Chỉ là tạo hình này thật sự có chút cay con mắt, đặc biệt là chiếc hộp đeo trên cổ khiến cô gái trông có chút buồn cười.
Cô gái đi chân trần, nhưng trên chân không có một hạt bụi nào.
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn được bao phủ bởi một tầng hào quang trong suốt, ngăn cách bàn chân nhỏ bé của cô gái với mặt đất.
Chiếc cặp đi học Tiểu Trư Bội Kỳ phía sau cô gái dễ khiến người khác chú ý một cách bất thường, điệu cười kia dường như đang cười nhạo điều gì đó.
Cẩu Đản chậc chậc một thoáng trong miệng, có chút đáng thương nói với Thanh Y: "Tại sao anh không trốn? Bóng nhỏ này ăn không ngon."
Thanh Y đã sống sót sau tai nạn, khi biết rằng cô gái tên Cẩu Đản này đã cứu anh.
Thanh Y cười khổ: "Tôi chạy không thoát."
Kinh ngạc nhất chính là Lôi Yến, người khác không nhìn thấy quả cầu biến mất như thế nào, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sấm sét trong tầm tay hắn ta thực sự đã bị một cô gái nuốt chửng.
Điều này nói ra, người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn ta là một tên ngốc.
Lôi Yến chặt chẽ đánh giá Cẩu Đản, âm thầm tán thưởng một tiếng, tiểu quái vật có linh khí tốt như vậy.
Đa số những người tu luyện thành công thực ra không mấy hứng thú với nữ sắc, chưa kể Cẩu Đản còn là một hoa yêu.
Lôi Yến có chút kỳ quái, tiểu quỷ hoa yêu này rõ ràng là yếu ớt, nhiều nhất cũng chỉ hơn tên Thanh Y kia một chút.
Tại sao có thể tiếp được sấm sét từ đầu ngón tay mình, hơn nữa còn trực tiếp nuốt nó, phương pháp khó tin này.
"Lão tổ, cô gái này là con gái của Tiêu Trần."
Lôi Minh nghiêng người, nhìn Cẩu Đản vẻ mặt vô tội, hung dữ nói.
Lôi Yến thích thú gật đầu nói: "Tiểu hoa yêu, lẽ nào Tiểu Trần cũng là yêu quái?"
Lôi Minh hơi sững sờ, yêu quái?
Với căn cơ tu luyện của mình, hắn hoàn toàn không nhìn rõ bản thể của Cẩu Đản.
Lôi Yến gật đầu: "Tiểu hoa yêu rất có linh khí, nếu như ngươi bắt về làm một tiểu nha hoàn, bưng trà rót nước là tốt lắm rồi."
Nghe được lời nói của Lôi Yến, Cẩu Đản tức giận thở phì phì giơ nắm đấm nhỏ lên: "Ai muốn bưng trà rót nước anh, anh là đồ xấu, ba ba đã dạy tôi một câu thần chú rất lợi hại, đừng tới đây."
Nhìn bộ dạng ngây ngô giơ nắm đấm của Cẩu Đản, Thanh Y không khỏi lau mồ hôi, tiểu tổ tông này thật là táo bạo.
Lôi Yến chế nhạo, trên năm ngón tay xuất hiện năm bóng tia chớp màu trắng: "Tiếp được một cái, vậy năm cái thì sao?"
Cẩu Đản va hàm răng trắng của mình lên xuống, tạo ra những âm thanh "cập cập".
"Cắn anh!"
Cẩu Đản phồng má giận dữ nói.
"Một con yêu quái vừa mới thay hình đổi dạng lại dám kiêu ngạo như vậy, đúng là không biết sống chết."
Lôi Yến nói, năm quả cầu tia chớp từ đầu ngón tay nhảy ra bắn thẳng vào người Cẩu Đản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận