Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1526: Thiên Phương thành (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Trên đỉnh mây ở trên Thiên Phương thành, nơi đây lại có một hòn đảo nhỏ lơ lửng.
Trên đảo nhỏ có một gian nhà lá đơn sơ, ngoại trừ gian nhà lá ra, cũng chỉ có chút hoa cỏ.
Dáng vẻ mộc mạc này cùng Thiên Phương thành phía dưới, chắc chắn chính là hai thái cực.
Một vị lão đạo khuôn mặt hiền hòa, râu tóc bạc phơ ngồi trước nhà lá, hơi giật mình nhìn trời cao vô tận, thần sắc dường như có hơi ưu sầu.
Lão đạo cầm trong tay một cây cần câu, kỳ quái là trên cái cần câu này không có dây câu.
"Sư phụ." Lúc này, một tiểu đạo sĩ lấm la lấm lét không biết chui ra từ nơi nào, đâm đầu vào lòng lão đạo.
"Tiểu Thiện à, ha ha!" Nhìn tiểu đạo sĩ, lão đạo vui vẻ cười.
"Sư phụ, con nói với ngài chuyện này." Tiểu đạo sĩ tức giận nói chuyện Tiêu Trần lừa gạt linh thạch của cậu ta, lão đạo nghe cười ha ha.
"Hừ, ngài còn cười nữa, tên vô lại đó sao đáng giá để sư phụ coi trọng như vậy chứ." Khuôn mặt tiểu đạo sĩ không vui.
Lão đạo sĩ xoa đầu nhỏ của tiểu đạo sĩ, nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói thành khẩn: "Tiểu Thiện à, không phải sư phụ coi trọng người tuổi trẻ kia, mà là hy vọng người tuổi trẻ kia coi trọng vi sư chút."
Nghe lời nói này, tiểu đạo sĩ tên là Tiểu Thiện kinh sợ đến mức miệng đều có thể bỏ một quả trứng ngỗng vào.
Sư phụ của mình là ai?
Người vô địch có thực lực cao nhất Đạo Nhất đại thế giới, thế hệ già nhất, có danh xưng là Đạo Tổ.
Một đại năng siêu cấp như vậy lại có thể kỳ vọng người khác coi trọng, cái này không vô nghĩa sao?
Quan trọng nhất là người được kỳ vọng coi trọng, chính là một tên lưu manh vô lại.
Vẻ mặt Tiểu Thiện khó hiểu, thế nhưng cậu ta biết sư phụ mình chưa bao giờ nói chuyện vô ích.
"Sư phụ, tên vô lại kia rốt cuộc là người nào?" Tiểu Thiện tò mò hỏi.
"Không ngược quá khứ, không vào luân hồi." Lão đạo nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Tiểu Thiện sợ run, lắp bắp nói: "Người kia, người kia, đó không phải là Đại Đế trong truyền thuyết mới có sao?"
Tiểu đạo sĩ lại sắp muốn khóc, nếu như tên vô lại đó thực sự là Đại Đế trong truyền thuyết, lúc trước mình đã mắng hắn đấy!
Nhìn dáng vẻ sợ đến sắc mặt tái xanh của Tiểu Thiện, lão đạo nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta.
Thế nhưng rất nhanh, tiểu đạo sĩ nhận thấy được trong lời nói của sư phụ mình có lỗ thủng.
"Không đúng! Sư phụ." Tiểu Thiện lau mắt: "Nếu như tên vô lại đó là Đại Đế, sư phụ sao có thể tính đến hắn được?"
Đại Đế là người siêu thoát, nhảy ra tam giới, không vào luân hồi, không có khả năng bị người tính tới.
Lão đạo cười lắc đầu: "Tất cả đều có định số."
"Thần thần bí bí." Tiểu Thiện không vui phồng má.
Lúc này, sắc mặt của lão đạo đột nhiên thay đổi, cần câu không có dây câu trong tay ông ta đột nhiên lay động kịch liệt.
"Kẹt..."
Cần câu phát ra âm thanh nặng nề không chịu nổi, cần câu vốn thẳng lúc này lại có thể xuất hiện một độ cong to lớn, như là có cá lớn mắc câu.
Nhưng vấn đề là trên cây cần câu này căn bản không có dây câu.
Thấy dị dạng của cần câu xanh lá, Tiểu Thiện sợ đến sắc mặt trắng bệch, chạy đến phía sau lão đạo như một làn khói.
Lão đạo sắc mặt nghiêm túc, tay phải cầm cần câu đột nhiên tăng thêm lực đạo, vững vàng nắm cần câu xao động.
Tay trái rảnh rỗ đưa lên, khắc họa trên không.
Theo tay trái của lão đạo càng lúc càng nhanh, một phù chú màu vàng cứ như vậy được khắc một cách thần kỳ ở trong không khí.
Phù chú màu vàng vừa hoàn thành, phát ra thần quang màu vàng ngập trời, giống như một vầng mặt trời chói chang, khiến cho hết thảy yêu tà không có chỗ nào ẩn giấu.
"Tật."
Lão đạo khẽ quát một tiếng, thời khắc đó phù chú màu vàng khắc ở trên không trung xông thẳng lên trời cao.
Mây trắng vốn che kín trời xanh, sau khi phù chú màu vành xông qua, tất cả nhanh chóng tản đi, lộ ra phía chân trời mênh mông xanh thẳm vô bờ.
"Rắc, rắc."
Chuyện quỷ dị xảy ra lần nữa, phía chân trời xanh thẳm, lúc này lại có thể như mặt kiếng vỡ vụn, xuất hiện từng đạo vết rách không biết dài đến đâu.
Những vết rách này che kín khắp chân trời, dường như ngay sau đó toàn bộ bầu trời sẽ vỡ vụn, cực kỳ kinh người.
"Grao grao..."
Từng tiếng gầm rú thảm thiết quỷ dị truyền đến từ trên đỉnh trời cao, tựa như ở nơi chân trời sắp vỡ vụn có quái vật gì ẩn nấp.
Nghe tiếng kêu thảm thiết tột cùng này, lão đạo giơ cái cần câu xanh biếc lên.
Cần câu vốn đã cong, giờ càng được nâng cao thì ngày càng yếu ớt, tựa như ngay sau đó sẽ đứt đoạn.
"Một đại gia hỏa tới." Lão đạo nhướng mày, lần thứ hai lăng không vẽ bùa.
Lần này màu sắc phù chú không giống màu trước, hạo nhiên chi khí trường tồn.
Phù chú lần này, lại có màu sắc là màu đỏ tràn ngập sát lệ.
Phù chú màu đỏ vừa hoàn thành, trên bầu trời, lập tức đã bị một luồng sát ý dữ dằn bao phủ.

Bình Luận

0 Thảo luận