Mắt thấy ngón tay phía sau sắp đâm vào mông mình rồi, Tiêu Trần nhanh chóng hô lên: "Sơn Thần đại nhân cô được chưa vậy, không được cô cũng chi một tiếng chứ."
"Chờ chờ một chút." Bản thân Lưu Tô Minh Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng.
Khi Lưu Tô Minh Nguyệt lấy đồ từ túi Bách Bảo ra lần thứ ba, trong tay cuối cùng cũng không còn là món đồ chơi kỳ quái gì nữa.
Mấy hạt giống nhan sắc khác nhau xuất hiện ở trong tay.
Lưu Tô Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó trên người sáng lên ánh huỳnh quang màu xanh biếc.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng bắn một hạt giống ra.
Hạt giống vừa xuống đất, thì xuất hiện biến hóa kinh người.
Hạt giống mọc rễ nẩy mầm, sinh trưởng cực nhanh, gần như là trong nháy mắt, một cây hoa ăn thịt người khổng lồ như cao ốc chọc trời xuất hiện, chắn trước mặt ngón tay đang truy kích Tiêu Trần.
Hoa ăn thịt người mở lớn cái miệng máu, ngón tay đình chỉ không kịp, trực tiếp xông vào.
Tiêu Trần nghe thấy động tĩnh phía sau, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy hoa ăn thịt người khoa trương thì cũng bị hoảng sợ.
Tiêu Trần biết, trước đây Lưu Tô Minh Nguyệt cũng có thể khiến thực vật sinh trưởng rất nhanh, thế nhưng cũng chỉ có thể chơi đùa mấy loại yếu đuối như cỏ đại đao, cỏ phần mộ vân vân.
Hiện tại xuất hiện hoa ăn thịt người, cho dù là hình thể hay thực lực, cũng không phải Lưu Tô Minh Nguyệt trước kia có thể so sánh được.
"Không đúng!" Tiêu Trần đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: "Nơi này là hạn chế người tu hành cơ mà, người tu hành ở chỗ này hoàn toàn vô dụng, cô phát huy thực lực của mình thế nào vậy?"
"Chuyện rất phức tạp, nhất thời nói không rõ ràng, dù sao anh chỉ cần biết rằng, cái chỗ này đối với tôi không có hạn chế là được." Lưu Tô Minh Nguyệt nói, lại bắn ra mấy hạt giốngc òn lại trong tay.
Trong chớp mắt mấy cỏ hình thù kỳ quái xuất hiện ở mặt sau Tiêu Trần, mấy cây cỏ ấy nhanh chóng phóng đại.
Tiêu Trần nhìn thấy cỏ đại đao vô cùng quen thuộc, chỉ là hình thể đó cũng lớn quá đi thôi, tấm đại đao đó, phỏng chừng có thể tùy tiện san bằng một ngọn núi lớn.
Còn có một loại thực vật tên là bụi gai sắt, đầy người đều là gai nhọn, thật sự điên cuồng sinh trưởng, thì sẽ biến toàn bộ sơn lâm thành địa ngục bụi gai.
Còn lại thì Tiêu Trần không nhận ra, nhưng nhìn uy thế kia, hẳn cũng không đơn giản.
"Lại còn xem, còn không mau chạy." Lưu Tô Minh Nguyệt kéo tóc Tiêu Trần, giục hắn.
"Đã biết, đừng kéo nữa, nếu kéo thành đầu trọc, cô phải gả cho một tên hòa thượng đó." Tiêu Trần nhanh chóng lao về phía trước, miệng cũng không nhàn rỗi.
"Ai muốn gả cho tên vô lại như anh." Lưu Tô Minh Nguyệt tức lại kéo tóc Tiêu Trần.
"Hà hà..." Tiêu Trần cười phóng đãng: "Chính cô nói, cũng không thể không nhận trướng được. Chờ cô lớn rồi, chúng ta sẽ kết hôn, sau đó sinh mười mấy đứa trẻ."
"Anh coi tôi là gì, lại còn sinh mười mấy đứa..." Lưu Tô Minh Nguyệt còn chưa nói hết lời, đột nhiên tỉnh ngộ, bị người này lừa rồi, mắt đẹp xanh biếc của Lưu Tô Minh Nguyệt chớp chớp, "Quả nhiên là một đại vô lại, lão lưu manh."
Tiêu Trần than thở: "Ai, sao cô có thể nói như vậy với tướng công tương lai của cô chứ?"
"Mặc kệ anh." Lưu Tô Minh Nguyệt biết mình chắc chắn nói không lại Tiêu Trần, thức thời ngậm miệng lại không thèm để ý con hàng này.
"Dừng..."
Tiêu Trần đang chạy băng băng, đột nhiên bị Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng kéo tóc, một phát dừng ngay.
"Đau đau đau..." Tiêu Trần ôm đầu, gào khan một trận.
Lưu Tô Minh Nguyệt phe phẩy cánh nhỏ trong suốt, rời khỏi đầu Tiêu Trần, bay về phía trước, con mắt xanh bước chăm chú nhìn chằm chằm núi lớn bao phủ trong mây mù nơi xa.
"Đừng có chạy lung tung, cẩn thận một chút." Tiêu Trần vội vã đuổi tới.
Nhưng mà, rất nhanh Lưu Tô Minh Nguyệt lui trở về.
Tiêu Trần xem sắc mặt Lưu Tô Minh Nguyệt có chút không đúng, bèn lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Sắc mặt Lưu Tô Minh Nguyệt nghiêm túc, lắc đầu nói: "Hiện tại không có việc gì, thế nhưng lát nữa thì chưa biết được."
Thấy sắc mặt Lưu Tô Minh Nguyệt kém dọa người, Tiêu Trần nhíu mày hỏi: "Phía trước có cái gì?"
Lưu Tô Minh Nguyệt không trả lời, bay đến trên vai Tiêu Trần, cẩn thận quan sát xung quanh.
Hai phút sau, Lưu Tô Minh Nguyệt thở dài nói: "Nếu như tôi không nhớ lầm, ở đây hẳn là nơi phong ấn tên kia."
"Ai bị phong ấn ở đây? Còn nữa hình như cô rất quen thuộc nơi này, vì sao?" Tiêu Trần nhịn xuống xúc động gõ đầu Lưu Tô Minh Nguyệt, kiên trì hỏi.
Lưu Tô Minh Nguyệt gật đầu: "Tôi trả lời anh vấn đề thứ nhất trước, vì sao tôi quen thuộc nơi đây."
"Ặc... đây là vấn đề thứ hai mà." Miệng Tiêu Trần không nhịn được lại bắt đầu.
"Tôi nói là cái thứ nhất, có ý kiến à?" Lưu Tô hung hăng nhéo tai Tiêu Trần.
"Ngài định đoạt." Tiêu Trần giật giật mí mắt.
Lưu Tô Minh Nguyệt hài lòng buông tay ra, hỏi: "Anh biết ở đây là nơi nào không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận