Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1787: Gặp nhau

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Chu Tước Tinh kiên trì đến cùng, tiếp tục nói: "Đây là vòng Tinh Thần của Đại Đế, có thể giúp Ngục Long đại nhân đến Liên Hoa Động Thiên với tốc độ nhanh nhất."
"Có phải tên lưu manh đó đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Ngục Long cau mày hỏi.
Chu Tước Tinh gật đầu: "Nghe Đại Đế nói sơ qua. Có lẽ Đại Đế nhân tính có kiếp nạn cần phải vượt qua, mà ngài chính là người phá kiếp."
Chu Tước Tinh vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng, Ngục Long đã biến mất cùng với vòng Tinh Thần, trong nháy mắt đã không còn tung tích gì nữa.
Nhìn đỉnh núi trống trải, Chu Tước Tinh rơi lệ đầy mặt: "Con mẹ nó đáng sợ quá trời, con mẹ nó đáng sợ quá trời, sau này có đánh chết mình cũng không tới nữa đâu."
...
Mà vào lúc này, Tiêu Trần thần tính đang vui vẻ phơi nắng dưới ánh mặt trời trên một tinh cầu nhỏ.
Một đám nữ tử xinh đẹp vây quanh hắn, hỏi lung tung này kia, những cô gái này không phải ai khác mà chính là những người mẹ được Tiêu Trần đưa ra từ Bất Chu giới.
Sau khi đưa ra khỏi từ Bất Chu giới, các cô và Đại Sở định cư ở chỗ này, những năm qua sống khá ổn định, không có gì đáng âu lo.
Điều duy nhất làm họ đặt nặng trong lòng là từ khi rời khỏi Bất Chu giới họ chưa từng gặp lại Tiêu Trần.
Có một chút khác biệt giữa ngoại hình Tiêu Trần thần tính và Tiêu Trần nhân tính, nhưng không lớn lắm. Tiểu Trần thần tính nữ tính hơn nhiều, dáng vẻ này rất hấp dẫn phụ nữ.
Dù biết "đứa trẻ" trước mặt không phải là con của mình, nhưng bọn họ trông giống nhau đến mức khiến một đám mẫu thân này nổi lên tình mẹ bao la, suýt chút nữa thì hôn sưng luôn khuôn mặt của Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính có chút buồn bực, vốn thấy phong cảnh ở nơi này khá đẹp nên mới đến phơi nắng, nhưng cuối cùng lại gặp phải một đám nữ nhân như vậy.
Đúng lúc này, Tiêu Trần thần tính đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào tinh không vô tận với vẻ mặt hung tợn.
"Sao tên Đại Ma Đầu kia lại trở về rồi?" Tiêu Trần thần tính lẩm bẩm trong lòng, sau đó bộ dạng xun xoe bỏ chạy.
"Này này, tiểu công tử, cậu còn chưa nói cho chúng tôi biết quan hệ của cậu với Tiểu Trần nhà tôi là gì đâu?" Tiêu Trần thần tính ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng, khiến một đám nữ tử trợn mắt há hốc mồm. Đây là loại tốc độ quái quỷ gì vậy nè?
Thiên Lang Tinh ở bên cạnh cười khổ một tiếng: "Lại có chuyện phiền toái rồi."
Thiên Lang Tinh nhấc chiếc ghế chuyên dụng của Tiêu Trần thần tính lên đi theo, mặc cho đám mẫu thân đó có la hét đến vỡ cả cổ họng thì cũng không thèm quay đầu lại.
...
Trong hư không, Tiêu Trần ma tính nhìn hành tinh màu xanh lam tuyệt đẹp từ rất xa.
Dáng vẻ Tiêu Trần ma tính dường như vẫn luôn như vậy, lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.
Ngược lại Tương Tư rất biết cách ăn mặc, một ngày thay quần áo đến ba lượt, suốt ngày líu lo như một con chim sẻ nhà nhỏ.
Hồng Diệp đã có một số thay đổi, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, tuy Tiêu Trần ma tính không thích nói chuyện nhưng có thể đi theo hắn khiến Hồng Diệp cảm thấy thỏa mãn lắm.
Tiêu Mỹ Lệ vẫn lớn như vậy, ngồi trên vai Tiêu Trần, vẻ mặt địch ý đầy phòng bị hai "hồ ly tinh" trong mắt cô ta.
Lần này, bên cạnh Tiêu Trần ma tính có thêm một con bé mũm mĩm.
Con bé trông khoảng hai tuổi với bím tóc dựng ngược, béo mũm mĩm cực kỳ dễ thương.
Tiêu Trần ma tính không biết lấy đâu ra một cái tã lớn mặc cho nó, điều này khiến con bé càng trông càng ngây ngô hơn.
Con bé nhìn thì có vẻ cả người lẫn vật vô hại đáng yêu, nhưng đám Hồng Diệp và Tương Tư hoàn toàn không dám đến gần con bé này.
Con bé này ở bên trái của Tiêu Trần ma tính, thì các cô sẽ ở bên phải.
Không phải vì các cô nhát gan, mà bởi vì con bé này quá kinh khủng.
Con bé này có một cái tên rất dọa người, là hoa Thôn Thiên.
Nguồn gốc cái tên Thôn Thiên Đại Đế của Tiêu Trần hầu như đều do con bé tưởng như cả người lẫn vật đều vô hại này.
Con bé này cái gì cũng nuốt hết, không nghe nhầm đâu, là nuốt chứ không phải ăn.
Nếu không có Tiêu Trần nhìn xem, chỉ sợ không bao lâu những ngôi sao xung quanh đã bị nó xem như đồ ăn vặt mà chén sạch.
Thôn Thôn cầm trong tay một cái trống lúc lắc, vừa chơi đùa vừa yếu ớt nhìn Tiêu Trần ma tính.
Thôn Thôn rất sợ Tiêu Trần ma tính, bởi vì Tiêu Trần nhân tính và Tiêu Trần thần tính đều rất cưng chiều nó, còn Tiêu Trần ma tính thỉnh thoảng sẽ đánh mông nó.
"Nếu như mi lại đái ra quần nữa thì mi tự trở về cho ta." Nhìn thấy dáng vẻ của Thôn Thôn, mi mắt Tiêu Trần giật giật.
"Dạ!" Thôn Thôn vểnh môi, miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này, một luồng ánh sáng vọt tới, tay phải Tiêu Trần ma tính đột nhiên đè xuống không chút do dự.
"Đại Hắc Quan."

Bình Luận

0 Thảo luận