"Tiểu Ninh, sao em lại tới đây, đội buôn sắp lên đường, không cần vội vàng sao?" Một âm thanh dịu dàng vang lên.
Đám nữ tử trên quảng trường dặt dìu đi tới.
Người đang nói chính là nữ tử dẫn đầu, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, có một loại cảm giác rất ôn hòa, hoàn toàn không nóng nảy giống hoàn cảnh của nơi này.
"Sư tỷ." Nhan Tử Ninh cười vui vẻ, vội vã tiến ra đón.
"Đây là Đại sư tỷ của lão bản khi tu hành ở Thiên Cung trước đây, bây giờ là Đại trưởng lão của Thiên Cung, khi đó bản lĩnh một thân của lão bản cũng do Đại trưởng lão dạy, cho nên lão bản và Đại trưởng lão rất thân." Phượng Hà nhỏ giọng giải thích cho Tiêu Trần.
Tiêu Trần không có hứng thú gì, chỉ là nhìn đây một chút, nhìn kia một chút.
"Canh Kim Thiên Cung xây dựng ở trên miệng một núi lửa to lớn, dị hỏa trong Bất Diệt Thiên Đỉnh, là do hỏa sơn dựng dục ra sau ngàn vạn năm, tên là Đâu Suất Thiên Hỏa, không chỉ có thể rèn binh khí, còn có thể hàng yêu phục ma."
Nhan Tử Ninh kéo Đại sư tỷ đi tới trước mặt Tiêu Trần, thấy Tiêu Trần dường như cảm thấy rất hứng thú đối với ngọn lửa này, Đại trưởng lão dịu dàng giải thích cho Tiêu Trần.
Sau đó hỏi Nhan Tử Ninh tiếp: "Thiên Hỏa này, từ khi Thiên Cung sáng lập đã thiêu đốt ở nơi này bao nhiêu năm rồi?"
Nhan Tử Ninh bẻ ngón tay tính toán.
Đại trưởng lão tức giận đúng một cái vào cái trán của Nhan Tử Ninh "Thứ nhà mình thì chẳng nhớ gì, cũng không biết em làm ăn ra sao mà có thể làm lớn được như vậy, hôm nay chính là chẵn ba mươi bảy vạn năm."
Nhan Tử Ninh thè lưỡi, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Tiêu Trần quay đầu nhìn Đại trưởng lão, khẽ gật đầu, xem như là đã bắt chuyện.
"Tiểu gia hỏa này." Đại trưởng lão tiến lên thân thiết dắt tay Tiêu Trần.
Đồng thời cũng lên tiếng chào Trương Đại Pháo bên cạnh, còn có Mặc Nham im im đi theo phía sau.
"Tiểu Ninh đã nói với tôi, nếu như không ngại, có thể đưa đồ cho tôi xem trước."
Bị Đại trưởng lão thân thiết kéo tay như vậy, Tiêu Trần đúng là có chút không được tự nhiên.
"Đáng tiếc, cô nương tốt quá, nhưng kinh mạch lại có vấn đề." Đại trưởng lão có chút đáng tiếc lắc đầu.
Nghe lời này, Tiêu Trần hứng thú, bởi vì đây là tu sĩ đầu tiên có thể xem ra kinh mạch của bản thân có vấn đề.
Tu sĩ khác, chỉ có thể nhìn ra Tiêu Trần không có chân nguyên, cũng không thể nhìn ra vấn đề của kinh mạch.
"Tiểu tỷ tỷ, có thể giúp tôi nhìn không, nếu như có thể trị hết, tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô!" Tiêu Trần cười híp mắt nói.
Xưng hô tiểu tỷ tỷ có chút mới lạ, đại trưởng lão cười, thế nhưng cũng không có xem lời nói của Tiêu Trần là thật, "Tôi giúp cô xem xem!"
"Thả lỏng." Đại trưởng lão dịu dàng nói.
Tiếp theo một ngọn lửa màu xanh lam, xuất hiện ở đầu ngón tay của Đại trưởng lão.
Kỳ quái là, ngọn lửa này thế mà lại không có bất kỳ nhiệt độ nào, không chỉ không có nhiệt độ, thậm chí còn có chút mát mẻ.
Tiêu Trần cách gần nhất cảm nhận ngọn lửa kỳ quái này, lại có cảm giác toàn thân thư thái.
Ngọn lửa nhẹ nhàng tới gần Tiêu Trần, thế nhưng ngay sau đó, ngọn lửa màu xanh lam kia đột nhiên rụt lại.
Ngọn lửa màu xanh lam quấn quanh ở trên đầu ngón tay của Đại trưởng lão, giống như một tiểu cô nương bị sợ hãi, run lẩy bẩy.
"Ừ?" Đại trưởng lão ừ một tiếng kỳ quái, con mắt đột nhiên sáng lên.
"Tiểu Lan chưa từng có loại phản ứng này, trên người tiểu cô nương cô có phải có dị hỏa cấp bậc rất cao không?"
Tiêu Trần sững sờ, trên người mình làm gì có dị hỏa, đột nhiên một linh quang xẹt qua đầu.
Hỏa? Nghiệp hỏa chẳng phải là hỏa sao?
Tiêu Trần đưa tay trái ra, điều động nghiệp hỏa biến dị trên người, ngay sau đó trên đầu ngón tay xuất hiện vài ngọn lửa màu vàng.
Nghiệp hỏa biến dị vừa xuất hiện, ngọn lửa màu xanh lam trên đầu ngón tay của Đại trưởng lão lại có thể sợ trực tiếp chui lại vào người Đại trưởng lão.
Thậm chí ngay cả Đâu Suất Thiên Hỏa cháy hừng hực bên trong chiếc đỉnh lớn, ngọn lửa vọt qua bầu trời ấy cũng lập tức rút về bên trong.
"Đây đây là sao vậy?"
"Không thể nào, thiên hỏa đang sợ."
Những người xung quanh vẻ mặt không thể tin, nhìn ngọn lửa màu vàng trên đầu ngón tay của Tiêu Trần.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, nghiệp hỏa biến dị này lại có thể bá đạo như vậy.
Thật ra cái này cũng bình thường, nghiệp hỏa vốn là một ngọn lửa rất đặc biệt, bất luận kẻ nào đều có nghiệp chướng, có câu tất cả không mang được, chỉ có nghiệp tùy thân, chỉ cần dính vào nghiệp hỏa, hầu như kết cục chính là bị cháy sạch sẻ.
Bởi vì không thể nhiễm, nghiệp hỏa là một loại ngọn lửa không thể bị bắt hàng phục, cho nên không được xếp vào danh sách dị hỏa.
Người phàm tục có nhận thức hữu hạn với nghiệp hỏa, mà dị hỏa còn lại sợ nghiệp hỏa, có lẽ là bởi vì vấn đề cấp bậc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận