Bóng dáng thiếu niên dần dần phai mờ, cuối cùng thiếu niên đáp xuống Địa Cầu.
Tiêu Trần thần tính đang phơi mình dưới nắng khi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trước mặt bỗng gào khóc.
Tiếng khóc khàn giọng kiệt lực, tiếng khóc thê lương đến vô cùng.
Bóng dáng nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Trần thần tính đang khóc lớn, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn.
"Tạm biệt, tình yêu của tôi."
Tiêu Trần thần tính muốn ôm lấy bóng dáng ấy, nhưng là hắn không thể nào chạm vào.
Bóng dáng không dừng lại, đi tới bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
"Phải đi thật à?" Giọng nói của Tiêu Trần ma tính vẫn lạnh lùng như trước, nhưng hai tay của hắn lại đang nắm rất chặt.
Bóng dáng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Trần ma tính, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
"Tạm biệt, oán hận của tôi."
Cuối cùng bóng dáng trở về nhà, lặng lẽ nhìn ba mẹ đang bận rộn.
Bóng dáng vui vẻ nở nụ cười, hóa thành một cơn gió thoảng rồi dần dần tan biến giữa đất trời.
Đúng lúc này, một người tên là Bàn Cổ Tà Tướng giai tiến vào cảnh giới Ngụy Đế, linh khí Địa Cầu bùng nổ, đại địa kiên cố như vàng ròng, Địa Cầu đã tiến vào đại thế giới.
Vào ngày này, một thiếu niên đã bước vào Võ Thần Kính, với lực lượng của song Đế, thực sự trở thành kẻ bất khả chiến bại trên thế gian này.
Vào ngày này, có một vị Đại Đế không bận tâm lo lắng điều chi gào khóc, từ vui vẻ đã biết đau buồn.
Vào ngày này, có một vị Đại Đế toàn thân ma khí vứt bỏ đi lệ khí đầy người, trở thành một vị thánh siêu phàm.
Vào ngày này, có một thiếu niên tên là Tiêu Trần, một người đã từng thực sự là người bất khả chiến bại trên thế gian, đã tự tay gieo hạt giống hy vọng, cuối cùng từ biệt trần thế đầy hỗn loạn này ở nơi giấc mơ bắt đầu.
Hai tháng sau, Tiêu Trần đã kéo được 107 ngôi sao, đặt chân lên đường về nhà.
...
Ba chiếc thuyền buôn của hư không còn lớn hơn Địa Cầu hàng nghìn lần, giờ phút này đang im im lặng lặng lơ lửng trong hư không.
Sau gần chín tháng, tất cả những người thợ thủ công của nhà họ Trần, cộng với một số lượng lớn người được mời đến với giá cao cuối cùng đã đóng xong ba chiếc thương thuyền Hư Không.
Đây là thời khắc lịch sử, chưa từng có thế giới nào có thể có ba hiệu buôn như vậy.
Nhưng vào lúc này, trong văn phòng của Thanh Y trên Địa Cầu, lại rất ồn ào náo nhiệt.
Gần ba mươi người đang họp ở đây để thảo luận về việc phân phối hàng hóa và các tuyến đường vận chuyển cũng như các lợi ích.
Ba mươi người này, đại biểu cho ba mươi đại thế giới, đều thuộc về mạch nhà họ Trần, có thể tập hợp nhiều đại lão như vậy, e rằng chỉ có nhà họ Trần có tài lực nhất mới có thực lực này.
Điều đáng sợ hơn nữa là tất cả mọi người có mặt ở đây ngoại trừ Trần Thiếu Kiệt, Nhan Tử Ninh, Thanh Y và u Dương Đức, những người còn lại đều ở cảnh giới Ngụy Đế.
Có thể tưởng tượng được những đại thế giới này coi trọng sự hợp tác này đến mức nào.
Hơn nữa ai cũng biết ba chiếc thuyền buôn Thiên cấp này có ý nghĩa như thế nào, không ai muốn thả lỏng một chút nào, dù chỉ kiên trì một chút cũng có thể đem đến một số lượng của cải không cách nào đong đếm được.
"10%, chúng ta ở Linh Nguyệt đại thế giới chỉ cần 10%, không chỉ cung cấp hàng hóa, còn cung cấp người hộ tống nữa." Một lão già mập mạp vỗ bàn hét lớn.
"Đệch mẹ ông Hồng mập mạp, nhà các ông muốn chiếm 10% vậy thì bọn tôi đều uống gió tây bắc hết à." Một ông già tiên phong đạo cốt không màng hình tượng, vỗ bàn mắng chửi.
"Khỉ gầy, ông đừng giả vờ làm sói già vẫy đuôi trước mặt lão phu này nhé. Lần trước hàng hóa của bọn tôi bị cướp, ông đây còn chưa tính sổ với ông đâu đấy." Hồng mập mạp không chịu nhượng bộ một chút nào, đối chọi gay gắt.
Bị mắng là con khỉ gầy, lão già giận dữ dựng râu trừng mắt: "Đám phế vật gia tộc ông tự mình chui vào bẫy, còn trách tôi không bảo vệ tốt à?"
"Hai vị bình tĩnh đi." Trần Thiếu Kiệt ngồi ở phía trên gõ gõ đầu, chuyện này đã cãi qua cãi về hơn nửa tháng nhưng không thống nhất được chút nào.
Hơn nữa, việc phân chia lợi ích chỉ có thể chờ khi Tiêu Trần trở về mới định đoạt được, hiện tại tranh giành hoa hồng cũng vô ích.
"Ông chủ Trần, ngài đừng xen vào, hôm nay tôi phải nói dóc với lão già này một phen." Hồng mập mạp xắn tay áo lên bước ra khỏi cửa: "Con khỉ gầy, ra đây cho ông, để xem tôi có đánh ông ói ra shit không."
Khỉ gầy tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhảy dựng lên, bay thẳng đến chỗ tên mập mạp.
Mọi người liếc mắt, họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
"Chúng ta cùng nghiên cứu vấn đề đường hàng hải đi." Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thiếu Kiệt lấy ra một cái đĩa tròn.
Đưa tay ra một chút, cái đĩa tròn sáng lên ánh sáng xanh lam, ánh sáng tản ra tạo thành một bản đồ các ngôi sao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận