Kể từ khi Ma tông suy tàn, sở thích lớn nhất của những danh môn chính phái này là gây tổn thương cho nhau.
Trên Trung Nguyên đại lục, chỉ có Kính Hoa tông có thể giằng co với Thiên Kích tông.
Chỉ cần cao thủ đỉnh cấp Lâu Vô Nguyệt ngã xuống ở đây, Kính Hoa tông sẽ không thể lật nổi sóng gió gì được nữa.
Khi đó, toàn bộ Trung Nguyên đại lục chắc chắn sẽ chỉ còn một mình Thiên Kích tông làm bá chủ.
Lâu Vô Nguyệt đương nhiên biết, Quân Vô Tiện chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội được giao đến tận cửa này.
Nhưng biết thì làm thế nào, cô ta đã không còn sức chiến đấu, giờ chỉ còn là miếng thịt trên thớt, mặc người chém giết mà thôi.
Thấy người phụ nữ nóng nảy không nói lời nào, Quân Vô Tiện đoán Lâu Vô Nguyệt đang bị thương.
Khóe miệng Quân Vô Tiện không khỏi cong lên, gã thật sự không ngờ sẽ có thu hoạch lớn như vậy.
Quân Vô Tiện lại nhìn Tiêu Trần trong ngực của Thủy Sanh Sanh, âm dương quái khí cười nói:
"Đây chính là thiên kiêu chưa xuất thế của Kính Hoa tông các người nhỉ, chậc chậc, nhìn bộ dạng như thế này chắc cũng không sống dễ dàng gì!"
Là nhân vật số hai của Thiên Kích tông, gã nắm rất rõ những tin tức này, đặc biệt là đệ tử trời sinh đã có tư chất vô cùng xuất sắc như Tiêu Trần.
Bởi vì đệ tử như vậy tượng trưng cho tương lai của tông môn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự hưng suy của môn phái.
Nói đoạn, trong tay Quân Vô Tiện xuất hiện một cây thước, cây thước trắng noãn không tỳ vết, lóe lên tia huỳnh quang trắng.
Thủy Sanh Sanh nhìn cây thước trong tay Quân Vô Tiện, khuôn mặt xinh đẹp trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Nhưng toàn thân cô đã tê liệt, không thể nói hay cử động.
Cây thước bay ra khỏi tay Quân Vô Tiện, đánh thẳng vào đầu Tiêu Trần.
Làn da của Thủy Sanh Sanh bắt đầu rỉ máu đỏ tươi, khuôn mặt cô dữ tợn, giống như một linh hồn ác quỷ bị phong ấn, cố gắng giãy giụa thoát khỏi phong ấn.
Một luồng khí hỗn loạn xoay quanh cơ thể cô. Làn da của cô bắt đầu rạn nứt.
Nhìn cảnh này, Lâu Vô Nguyệt hoảng sợ hét lên: "Sanh Sanh, đừng mạnh mẽ vận công, con sẽ bị chính khí của mình giết chết mất."
Nhưng mà Thủy Sanh Sanh dường như không nghe thấy, khí trong cơ thể càng ngày càng cuồng bạo.
Từng luồng kiếm khí cuồng bạo cực lớn, giống như một con ngựa đứt cương, điên cuồng tán loạn khắp nơi.
Cây thước màu trắng đó phá vỡ kiếm khí cuồng bạo, chuẩn bị đập vào đầu Tiêu Trần.
Ngón tay Thủy Sanh Sanh đột nhiên nhúc nhích, sau đó đầu cô vươn về phía trước.
"Rầm."
Cây thước hung ác quất vào đầu Thủy Sanh Sanh, cả người Thủy Sanh Sanh bay ra ngoài.
Nhưng cô vẫn ôm chặt lấy Tiêu Trần, không để hắn bị thương chút nào.
Đầu bên trái của Thủy Sanh Sanh bị cây thước xé toạc ra, máu điên cuồng phun ra như thác.
Pháp bảo của một đại năng Yên Diệt Cảnh không phải là thứ mà Thần Nhất Cảnh như cô có thể chống lại được.
Sức sống của Thủy Sanh Sanh không ngừng mất đi, lúc này máu không ngừng chảy ra từ trong mắt và tai cô.
Mộng Phạm không thể nhúc nhích ở bên cạnh, hai mắt trợn tròn, không thể tin vào sự thật trước mặt mình, Thủy Sanh Sanh vẫn luôn tranh luận với cô cứ như thế mất đi.
Miệng Thủy Sanh Sanh không ngừng sủi bọt máu, cổ họng phát ra âm thanh ùng ục.
Đôi mắt to của Thủy Sanh Sanh nhìn Mộng Phạm, dần dần mất đi ánh sáng.
"Đưa... đưa... đưa Trần Trần... về nhà." Thủy Sanh Sanh đứt quãng nói những lời này xong, cả người không còn hơi thở.
Kiếm khí hung bạo dâng trào xung quanh Mộng Phạm, dường như cô cũng muốn đi theo con đường của Thủy Sanh Sanh.
"Không, không, Tiểu Mộng..." Lâu Vô Nguyệt hoảng sợ hét lên.
Quân Vô Tiện đứng một bên với nụ cười nhạt trên môi, tựa như đang thưởng thức một màn trình diễn đẹp mắt.
"Quân Vô Tiện, nếu hôm nay ông không giết tôi, tôi sẽ giết tất cả môn nhân Thiên Kích tông các người." Lâu Vô Nguyệt cắn chặt môi, máu chảy đầm đìa.
Quân Vô Tiện nhẹ nhàng lắc đầu, đặt tay ra sau lưng, bày ra một bộ dạng như người khiêm tốn.
"Cô nghĩ rằng hôm nay cô có thể ra khỏi Lưu Phong Thành à?"
Quân Vô Tiện ôn hòa nói, như thể đã kiểm soát được đại cục.
Tiêu Trần nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì, đột nhiên mở mắt.
Sức sống màu xanh trong mắt trái đã biến mất, thay vào đó là một thập tự quỷ dị.
Tiêu Trần nhìn chằm chằm vào cái đầu vỡ nát của Thủy Sanh Sanh.
Thập tự quỷ dị trong mắt hắn đột nhiên co rút lại.
"Má ba..."
Tiêu Trần cẩn thận kéo tay áo của Thủy Sanh Sanh, nhưng không như mọi khi.
Lần này Thủy Sanh Sanh không ôm lấy hắn hay hôn lên mặt hắn nữa.
Dường như nhận ra Thủy Sanh Sanh đã chết, Tiêu Trần ngơ ngác nhìn Thủy Sanh Sanh.
"Má ba, chúng ta về nhà thôi, chúng ta về nhà thôi..."
Giống như những gì Thủy Sanh Sanh nói khi ôm hắn.
Cơ thể Thủy Sanh Sanh vẫn không nhúc nhích, một luồng khí tức tuyệt vọng bùng lên từ trên người Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận