Thấy nữ cảnh sát đừng khóc, cũng nguyện ý nói chuyện, Tiêu Trần cũng lười đùa nàng.
Tiêu Trần vừa gõ khóa sắt, vừa nói: "Hai chữ định trước này rất thú vị, mọi người gặp phải kiếp số gì, bình thường đều phải quy kết là mệnh trung chú định."
"Thế nhưng nếu như gặp phải chuyện gì tốt, mọi người lại rất ít dùng cách nói mệnh trung chú định."
"Cho nên?" Nữ cảnh sát hỏi.
Tiêu Trần nhíu mày: "Thế nên, cô mặc cup bao nhiêu."
"Anh!"
Mắt thấy nữ cảnh sát lại sắp khóc, Tiêu Trần cười nói: "Cho nên, loại chuyện mệnh trung chú định này là không tồn tại, cái gọi là mệnh trung chú định, chẳng qua là tên xui xẻo tự an ủi mình mà thôi."
Nữ cảnh sát có chút mờ mịt, đối với lời Tiêu Trần nói cái hiểu cái không.
"Haizz, vấn đề này rất thâm ảo, liên quan đến nhân quả, số phận, nếu không chúng ta đổi sang đề tài khác vui hơn đi." Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Đề tài khác nào vui hơn?"
"Ví dụ như là cup ngực của cô, ha ha!"
Tiêu Trần câu được câu không trời chuyện với nữ cảnh sát, tâm trạng của cô cũng từ từ ổn định lại.
Tựa hồ phát giác Tiêu Trần trừ ngoài miệng khá thiếu đạo đức ra, cũng không có tật xấu gì quá lớn.
Nữ cảnh sát cũng mở rộng cửa lòng, nói với Tiêu Trần chuyện của mình.
Tiêu Trần nghe mà cứ ngáp, thân thế nữ cảnh sát có thảm hay không? Thảm.
Từ nhỏ không có cha mẹ, lại bị người tu hành mơ ước, nếu như lần này không đụng tới Tiêu Trần, cả đời này của cô coi như xong.
Thế nhưng Tiêu Trần ở trong giới tu hành lâu như vậy, đã thấy rất nhiều chuyện thảm, chuyện của nữ cảnh sát đều là chuyện nhỏ, mỗi ngày cũng không biết xảy ra bao nhiêu..
"Ầm!"
Khi một cây xiềng xích cuối cùng bị nện đứt, không khí đột nhiên yên lặng lại một cách khó hiểu.
Đây là một loại an tĩnh rất không bình thường, yên tĩnh đến mức dường như nữ cảnh sát có thể nghe tiếng tim đập của mình.
Nữ cảnh sát có hơi sợ, nhích lại gần Tiêu Trần.
Tiêu Trần thấy hơi buồn cười, cô nương này ban nãy có dáng vẻ sấm rền gió cuốn của nữ cường nhân, bây giờ lại giống như một cô gái bé bỏng.
Tiêu Trần nhét mèo béo trong tay vào lòng nữ cảnh sát.
Thân thể mũm mĩm và da lông mềm mại của mèo béo, khiến sự sợ hãi trong lòng nữ cảnh sát bình phục không ít.
"Rầm rầm!"
Đột nhiên trên đại địa có động tĩnh, xiềng xích bị gõ nát kia, cùng với cây ở trong lòng đất, đột nhiên lùi về trong khe.
Nhìn qua tựa hồ bị vật gì vậy kéo xuống dưới vậy.
Sau đó cả vung rung lắc giống như có động đất.
"Làm sao vậy?" Nữ cảnh sát tay phải ôm mèo, tay trái nắm góc áo của Tiêu Trần áo hỏi.
"Rồng xoay người."
Tiêu Trần vừa dứt lời, một tiếng long ngâm vang vọng đất trời từ dưới đất vang lên.
Nữ cảnh sát bị âm thanh này chấn cho sắc mặt tái nhợt, trong lỗ tai có máu tươi tràn ra.
Tiêu Trần dùng tử khí bảo vệ cô, miễn cho cô không cẩn thận phát là chết.
Mặt đất bắt đầu vỡ vụn, hòn đá to lớn bị đùn lên, tựa hồ có quái vật lớn gì sắp chui ra từ lòng đất.
"Chúng ta đi nhanh đi!" Sự sợ hãi trong lòng nữ cảnh sát đã đạt tới đỉnh.
Khí thế kinh khủng không ngừng dâng lên từ dưới đất, làm cho cô theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này.
"Phù phù."
Lúc này mặt đất bị đùn lên kia, đột nhiên như là quả cầu cao su xì hơi, lại thấp xuống.
Khí thế kinh khủng dưới đất kia cũng biến mất không còn tung tích.
Không có sự áp bách của luồng khí thế kia, nữ cảnh sát rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khe lớn này, nữ cảnh sát hỏi: "Rồng, rồng đâu?"
Tiêu Trần nhìn một cái khe trong đó, cười nói: "Lập tức lên ngay."
Nữ cảnh sát lại nhích gần Tiêu Trần chút nữa, cả thân thể đều sắp áp lên người Tiêu Trần, mà cảnh đồ sộ trước ngực cũng đã dán lên cánh tay Tiêu Trần.
Cảm thụ được sự mềm mại kinh người kia, Tiêu Trần liếc mắt nói: "Này này này, cô nương xin tự trọng nhé!"
Nữ cảnh sát thẹn thùng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thế nhưng vẫn không chịu lùi ra phía sau, bởi vì dựa sát Tiêu Trần, làm cho cô có cảm giác an tâm chưa từng có.
"Rầm rầm!"
Tiếng khóa sắt lay động, vang lên từ dưới khe lớn trước mắt.
Nữ cảnh sát căng thẳng nhìn khe nứt kia, trên tay không tự chủ dùng lực, đáng thương mèo béo lại bị ghìm đến trợn trắng mắt.
Tiếng khóa sắt lay động càng ngày càng rõ ràng, đã rất gần miệng khe hở rồi.
"Phì phò, phì phò."
Một tiếng non nớ vang lên từ khe nứt, sau đó một bóng dáng nho nhỏ, leo ra ngoài khe lớn.
Nhìn bóng dáng kia, cả mắt nữ cảnh sát đều là sao nhỏ, bởi vì thực sự rất là đáng yêu.
Tiêu Trần nhìn bóng dáng kia cũng là sửng sốt một hồi lâu.
Đi ra từ khe lớn, là một cô bé nhìn khoảng ba bốn tuổi, mặc váy dài màu đen.
Trên đầu bé gái có hai cái sừng nho nhỏ, trên lưng có một cặp cánh nhỏ hư ảo, nhìn qua như một tiểu ác ma, thế nhưng phối hợp với khuôn mặt nhỏ múp míp, lại vô cùng đáng yêu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận