Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 963: Vận mệnh

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
"Tôi chưa từng thấy loại tình huống này, trên thân thể Lạc Hoa không có vết thương, nhưng sự sống lại bị tước đoạt."
Tiêu Trần ma tính đưa ngón tay ra, trên ngón tay xuất hiện một tiểu cầu phong ấn màu đen.
Tiểu cầu phong ấn Lệnh Hồ Lạc Hoa ở bên trong.
"Chỉ có thể phong ấn lại trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết sao?" Tiêu Trần nhân tính nhìn Sơ Thất bị định trụ một bên, khẽ nhíu mày.
Đại ma đầu này cũng không phải là một quỷ lười siêu cấp như mình, dưới bình thường tình huống, hàng này đều lắc lư lang thang khắp nơi.
Tuy tuổi Tiêu Trần ma tính không lớn lắm, cũng chỉ hơn một vạn, nhưng cho dù là tầm mắt hay là kiến thức, sợ rằng phần lớn lão quái vật đều không bằng hắn.
Hiện tại hàng này lại không biết tình trạng của Lệnh Hồ Lạc Hoa? Như vậy chắc chắn sự tình phiền toái.
Tiêu Trần ma tính bình tĩnh phong ấn Lệnh Hồ Lạc Hoa lại.
Giống như một bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân, cũng không có dao động tâm tình gì cả.
Nhưng Tiêu Trần nhân tính biết, hắn chỉ không hiểu cách biểu đạt tình cảm của mình mà thôi.
Mặc dù không xác định được là hắn có tình yêu nam nữ đối với Lệnh Hồ Lạc Hoa hay không.
Nhưng có một chuyện có thể chắc chắn, ít nhất Tiêu Trần ma tính xem Lệnh Hồ Lạc Hoa là bạn bè.
Nếu không... Cũng không khả năng sẽ tặng quà cho cô ta.
Tiêu Trần ma tính gần như không có bạn bè, cho nên hắn đều cực kỳ coi trọng mỗi một người.
Ma tính đối đãi với tất cả mọi người đều mãi mãi là dáng vẻ chết chóc kia.
Nhưng nội tâm của hắn là nóng bỏng, ẩn núp dưới bình tĩnh là lửa giận ngập trời.
Càng bình tĩnh, càng huyết tinh.
Tiêu Trần ma tính lạnh lùng nhìn Sơ Thất, đột nhiên đưa cánh tay tái nhợt ra.
"Răng rắc."
Hình như là âm thanh xương vỡ vụn vang lên.
Tay Tiêu Trần ma tính nắm thật chặt cái cổ Sơ Thất, kéo cô ta tới trước người mình.
Bão táp ma khí kinh khủng xoay quanh.
Bão táp thổi rách hư không, từng vết rách hư không kinh khủng hình thành ở chung quanh, phát ra tiếng tru lên kinh khủng.
Sợ hãi đã hoàn toàn chiếm lĩnh Sơ Thất.
Cô ta không rõ, đến cùng là đã mạnh đến mức nào mới có thể đánh vỡ hư không.
Sơ Thất muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát.
Thần thông không gian cô ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, căn bản ở mảnh không gian quỷ dị này không gây được bất cứ tác dụng gì.
Cô ta muốn phản kháng, nhưng trừ cảm nhận đau đớn thì cái gì cô ta cũng không làm được.
Một nỗi đau đớn không cách nào nói ra tập kích trên đầu Sơ Thất.
Cô ta tình nguyện lập tức chết đi bây giờ, cũng không muốn cảm nhận đau đớn này.
"Ai ai ai, sưu hồn như cậu, sưu thành kẻ ngu thì làm sao bây giờ."
Tiêu Trần nhân tính trợn trắng mắt cho Tiêu Trần ma tính một cái tát.
Cách hàng này làm việc mãi mãi đơn giản thô bạo như vậy.
"Lỡ như là sưu hồn cũng không tìm được biện pháp giải quyết, có phải Lệnh Hồ Lạc Hoa vẫn như thế mãi hay không?"
Tiêu Trần ma tính cố nén xung động muốn bóp chết Sơ Thất, buông lỏng tay ra.
"Cứu cô ta về, tôi có thể cho cô lựa chọn phương thức tử vong."
Giọng Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng lạnh như băng, như từng mảnh băng đâm vào đầu Sơ Thất.
Sơ Thất chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống từ đầu đến chân.
"Không cứu lại được nữa rồi, bị vận mệnh gì đó cướp đoạt là không lấy lại được."
Sơ Thất chật vật lắc đầu, cần phải nói áp chế nội tâm sợ hãi của mình xuống.
Tiêu Trần ma tính nhìn thoáng qua Sơ Thất, lạnh lùng nói: "Vận mệnh là vật gì? Có thể tìm được nó ở nơi nào?"
Đây là một vấn đề rất kỳ quái, loại vật vận mệnh này hư vô mờ mịt.
Làm sao có thể tìm được chứ?
Nhưng Tiêu Trần ma tính lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Sơ Thất, tựa như cần một đáp án cụ thể.
Sơ Thất bị nhìn vãi cả linh hồn, sao ánh mắt của một người lại khủng bố đến nước này, tại sao lại không có vẻ thương hại nào.
Người không phải cây cỏ, ai mà có thể vô tình, nhưng người này lại như không có một tia tình cảm nào cả.
"Tôi tôi không biết."
Sơ Thất cảm giác lồng ngực mình bị một ngọn núi lớn đè ở trên, đè đến có chút không thở được.
Áp lực chung quanh càng lúc càng lớn, Sơ Thất cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng sẽ phải thịt nát xương tan.
Tiêu Trần ma tính như bị lời mơ hồ mà Sơ Thất nói chọc giận.
Bỗng nhiên hắn vươn tay xuyên thẳng qua lồng ngực Sơ Thất.
Máu tươi màu đỏ rơi tích tích dưới chân, làm cho không gian tĩnh mịch có thêm một sợi màu sắc.
Đột nhiên nước mắt Sơ Thất rơi xuống, xẹt qua khuôn mặt trắng noãn như ngọc, từ từ rơi xuống.
Thì ra bị người ta giết chết là đau như thế.
"Tôi chính là vận mệnh, tôi quyết định sinh tử của các người."
m thanh Tiêu Trần ma tính lạnh lùng vang lên, rút tay mình cắm trong ngực Sơ Thất ra.
Trên cái tay tái nhợt không dính một chút máu tươi nào.
Sơ Thất từ từ ngã xuống, dưới mặt nạ vỡ nát, con mắt trong suốt không ngừng chảy ra nước mắt nóng bỏng!

Bình Luận

0 Thảo luận