"Ha hả, cậu có thể thử giết tôi, không là có thể kết thúc hết thảy ở đây rồi phải không?" Trong tay Đế Tôn xuất hiện một cái đỉnh nhỏ màu đen, nghiền ngẫm nói.
Trên đỉnh nhỏ màu đen có khắc chín con rắn dài lại tựa như rồng muốn bay lên, tản ra một khí tức cực kỳ bá đạo.
"Tôi với anh không oán không cừu, tôi sẽ không giết anh, hẳn là có thể làm được chuyện anh không muốn gây sự với tôi nữa." Tiêu Trần thần tính chăm chú gật đầu.
"Ha ha-" Đế Tôn phì cười một tiếng: "Cậu là người đầu tiên dám nói như vậy dám nói với tôi."
"Lão lưu manh đã từng nói, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ." Thần tính nhìn đao, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hiện tại thu tay vẫn còn kịp."
"Khẩu khí thật là lớn." Mặt của Đế Tôn đột nhiên trở nên dữ tợn, "Cả đời này bản tôn chưa bại một lần, trước đây bất bại, về phía sau cũng sẽ không bại."
"Kinh La Sát." Đế Tôn hét lớn một tiếng, sau lưng của hắn ta xuất hiện một vòng xoáy.
Một màn kinh khủng xuất hiện, thân thể vô biên của Kinh La Sát khổng lồ kia trực tiếp bị vòng xoáy nho nhỏ này điên cuồng hút vào.
Một thân khí thế của Đế Tôn ngày càng tăng cao, cao tới một mức không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, thứ Tiêu Trần thần tính đối mặt đã không phải là một người, mà là một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Nhưng mà trên đời này có núi lớn nào mà ngay cả Tiêu Trần thần tính cũng không thể vượt qua sao?
Có thể sẽ có, nhưng cũng không phải tên trước mắt này.
Bóng dáng Tiêu Trần thần tính nhanh chúng lùi lại, trên đường nhẹ nhàng vung ra một đao.
"Thế Ngoại Thiên Chinh."
Một tia sáng màu vàng xẹt qua, tất cả quái vật trong biển lớn màu đen ở phía dưới, trong chớp mắt biến mất toàn bộ.
Đế Tôn cười nhạo: "Lòng dạ đàn bà, lúc này cậu còn dám dùng khí lực lung tung, đi cứu những con kiến hôi này."
"Mắc mớ gì tới anh." Tiêu Trần thần tính tức giận liếc mắt, "Người như anh, nên để cho Đại Ma Đầu trị thật tốt, không biết trời cao đất rộng."
"Hy vọng thực lực của cậu, cũng mạnh như miệng của cậu." Tâm trạng Đế Tôn đột nhiên bình tĩnh lại, đỉnh nhỏ màu đen trong tay hắn ta nổ tung.
Từng tiếng kêu kỳ quái, ở bên trong trời đất vang lên, giống như rồng ngâm, nhưng so với rồng ngâm còn ngang ngược hơn rất nhiều.
Chín con rắn thân dài vạn trượng xuất hiện ở phía sau Đế Tôn, xếp thành một hàng, nuốt chửng thiên địa.
Khí thế là thế nào, đây chính là khí thế.
Cường giả là thế nào, đây chính là cường giả.
Từ trong vực sâu đi tới, cường giả chính là tia sáng tối tăm nhất.
Đi tới từ giết chóc, cường giả chính là chiến thần bất tử.
Sắc mặt của Tiêu Trần thần tính nghiêm túc, người này hắn gặp qua, ngoại trừ lão lưu manh và Đại Ma Đầu ra hắn là người mạnh nhất.
Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Ngưng thần tĩnh khí, Tiêu Trần thần tính nhắm chặt hai mắt, đâm đao trong tay vào không khí ở dưới chân, trên mũi đao sinh ra một làn sóng gợn.
Gió nổi lên.
Gió rất nóng.
"Cửu Diệu Thiên Chinh."
Đao trong tay Tiêu Trần thần tính khẽ run lên, như chủ nhân của nó vậy, ôn hòa mà mạnh mẽ.
Gió càng lúc càng lớn, không khí càng ngày càng nóng.
Tiêu Trần thần tính buông lỏng đao trong tay ra, trường đao từ từ rơi vào trong sóng gợn.
"Ầm!"
Trong nháy mắt, lại nổi sóng gió.
Chín quả cầu lửa đường kính đạt đến vạn trượng xuất hiện nơi bầu trời trên đỉnh đầu của Tiêu Trần thần tính, như chín cái mặt trời, chiếu sáng tất cả.
Từng tiếng thần điểu hót thật lớn, vang lên ở trên trời.
Một con chim màu lửa đỏ, bay ra từ trong một quả cầu lửa, cánh chim màu đỏ xinh đẹp vẽ ra phong cảnh xinh đẹp nhất ở trên đỉnh trời cao.
Quả cầu lửa bắt đầu không ngừng nổ tung, từng quả cầu lửa nổ tung, đều sẽ có một con thần điểu bay ra.
Trong này có Chu Tước một trong bốn Thiên Chi Tứ Tượng, có thần thú Hỏa Phượng Hoàng, có Tam Túc Kim Ô...
Ở trong truyền thuyết, chúng nó đều đại diện cho ngọn lửa và sự nóng bỏng.
Đương nhiên những thứ này cũng không phải là chim thật sự, chúng nó chỉ là đao khí của Tiêu Trần thần tính biến thành mà thôi.
"Tốt, tốt, tốt." Đế Tôn nói liên tục ba chữ "tốt".
"Cho tôi xem, thần điểu của cậu lợi hại hay là lão yêu ta lợi hại."
"Giết!"
Bóng người của Đế Tôn ầm ầm nổ tung, thẳng tắp xông về phía Tiêu Trần thần tính.
Chín con rắn to lớn phía sau hắn ta, cùng tấn công theo hắn ta.
Cảm giác áp bách to lớn, đập vào mặt.
Đến trình độ này, đã không còn chơi trò bịp bợp gì nữa, sự va chạm của sức mạnh thuần khiết mới có thể quyết định thắng bại sau cùng.
"Xông lên, xông lên, xông lên..."
Tiêu Trần thần tính vung quả đấm nhỏ, dẫn chín con thần điểu xinh đẹp nhất, phóng về phía chín lão yêu kia.
Hai bên đụng vào nhau, cực quang bạo phát.
Không ai có thể hình dung giờ khắc này lộng lẫy như thế nào.
Nếu như có người có thể may mắn thấy một màn này, có lẽ chỉ có thể cảm thán mình không có hóa, hoặc nói một câu "vờ lờ" để diễn tả cảm xúc của mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận