Tay của thiếu niên từ từ mạnh thêm, trên mặt tu sĩ nổi gân xanh, huyết quản không ngừng ngọ nguậy, tựa như lúc nào cũng sẽ nổ bung.
"Được rồi." Sắc mặt Tiêu Trần trong nháy mắt âm trầm xuống, vồ về phía cổ tay của thiếu niên.
Thế nhưng một luồng khí lưu vô hình trực tiếp hất tay Tiêu Trần ra, tay hắn trong nháy mắt biến hình, trực tiếp gãy xương.
Đây là sức mạnh khủng bố cỡ nào, phải biết rằng trong ba tháng qua, thực lực của Tiêu Trần đã có tiến bộ rất lớn, hiện tại lại có thể bị nhẹ nhàng hất ra, chỉ làm thành gãy xương.
"Đừng..." Tu sĩ phát ra tiếng kêu thê lương cuối cùng.
"Ầm!"
Đầu tu sĩ, trực tiếp bị thiếu niên bóp bể.
Lớp óc hồng hồng, văng lên mặt thiếu niên.
Thiếu niên vươn đầu lưỡi màu hồng, liếm máu tươi bên mép.
Thiếu niên lúc này như là đạt được cực khoái, mặt vặn vẹo kinh khủng.
"A..."
Thiếu niên thoáng cái ngồi dưới đất, phát ra một tiếng rên rỉ thật dài.
"Ba, ba..."
Lúc này một tiếng kêu rên truyền vào Tiêu Trần trong tai, âm thanh này Tiêu Trần có chút quen thuộc.
Tiêu Trần đưa mắt nhìn tới, lại có thể nhìn thấy hai người quen, Mạc Bối Bối và Mạc Càn Sơn.
Lúc trước thế cục trong sân quá mức hỗn loạn, Tiêu Trần căn bản không có chú ý tới hai cha con ấy.
Nhìn thiếu niên vẫn còn chìm đắm trong khoái cảm, Tiêu Trần cũng không chiếu cố được cái gì, dưới chân đạp một cái, xông vào trong sân phía dưới.
"Mọi người tụ tập lại, đừng chạy loạn." Giọng Tiêu Trần như tiếng sấm, vang lên ở giữa sân.
Tu sĩ tuyệt vọng nghe âm thanh này, cuối cùng phục hồi tinh thần lại từ kinh khủng to lớn.
Tất cả ai còn có thể động đều nhìn về Tiêu Trần.
Tiêu Trần lúc này giống một pho tượng chiến thần, đấu đá lung tung trong sân, phàm là sinh vật tiếp xúc đến thân thể Tiêu Trần, đều bị đụng bay ra ngoài.
Một màn này làm cho trong lòng tất cả mọi người, dâng lên hi vọng, mọi người vội tụ tập về phía Tiêu Trần!
"Ai còn đứng được ở bên ngoài, vây người bị thương ở bên trong." Tiêu Trần vừa gào thét, vừa quét chướng ngại cho các tu sĩ.
Những tu sĩ này đều là người thân kinh bách chiến, lúc trước bởi vì sợ hãi, mà rối loạn trận tuyến.
Hiện tại có người tâm phúc là Tiêu Trần, trong nháy mắt họ ngưng tụ lại.
Rất nhanh, một trận hình phòng ngự hình tròn đơn giản đã được bố trí xong.
Những sinh vật biến dị đó, nếu bàn về thực lực thật ra cũng không được tốt lắm, thậm chí còn có chênh lệch rất lớn với những thứ Tiêu Trần gặp được lúc tối!
Khó dây dưa nhất là, những thứ đó giết không chết, mặc dù đánh thành cặn bã, cũng có thể nhanh chóng sống lại, đây là một điểm khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nhưng cho dù thế nào, dưới sự tổ chức tự động của Tiêu Trần, mọi người coi như là miễn cưỡng phòng ngự được.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, theo những sinh vật kia công kích càng ngày càng nhiều lần, tu sĩ mất đi sức chiến đấu cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả Tiêu Trần cũng bị thương không nhẹ.
Ngay khi trận hình sắp tán loạn, bóng dáng thiếu niên đột nhiên xuất hiện giữa sân.
Một tên đang định công kích Tiêu Trần, trong nháy mắt chợt nổ tung.
Thiếu niên nhảy nhót đi tới trước mặt Tiêu Trần, nhìn thiếu niên ngây thơ rực rỡ, chúng tu sĩ như thấy thứ kinh khủng nhất trên thế gian, tất cả đều xụi lơ xuống.
Thiếu niên nhìn Tiêu Trần hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Cậu không sao chứ, chạy xuống một mình làm gì?"
Vẻ mặt và giọng điệu quan tâm ấy, không hề có chút giả bộ.
Nghĩ tới cảnh lúc trước, mí mắt Tiêu Trần nhảy loạn, con hàng này rốt cuộc thức tỉnh thể chất kỳ quái gì thế.
Lúc này, thiếu niên đột nhiên phát hiện tổn thương sau lưng Tiêu Trần.
Sắc mặt thiếu niên lập tức nghiêm nghị, giơ tay phải lên bỗng nhiên nện xuống: "Một đám súc sinh không biết nặng nhẹ."
Nhất luồng khí lưu kinh khủng bộc phát từ trong tay thiếu niên.
Những sinh vật giữa sân kia, bỗng nhiên tất cả đều bị một bàn tay vô hình ấn vào trong đất, sức mạnh khổng lồ trực tiếp khiến thân thể chúng nó nát nhão nhoẹt.
Đấu thú trường to lớn, trong nháy mắt biến thành địa ngục Tu La.
"Tôi báo thù cho cậu rồi." Thiếu niên ngại ngùng cười cười, kéo Tiêu Trần định rời khỏi.
"Thả bọn họ." Tiêu Trần hất tay của thiếu niên, chỉ chúng tu sĩ.
Thiếu niên có chút không tình nguyện lắc đầu: "Vì sao? Quan tâm một đám sâu như vậy làm gì?"
Thấy Tiêu Trần không nói lời nào, mắt to của thiếu niên đột nhiên xoay chuyển, tiến đến bên tai Tiêu Trần nhỏ giọng nói: "Nếu như cậu gọi một tiếng sư phụ, tôi chắc chắn sẽ không từ chối thỉnh cầu của đồ đệ."
Tiêu Trần cũng không có suy nghĩ bái một tên biến thái làm sư phụ, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Thiếu niên nhìn Tiêu Trần, trong mắt to tràn đầy tủi thân.
Tiêu Trần có chút tê cả da đầu, con hàng này lúc thì ngây thơ rực rỡ, lúc lại biến thái đến kẻ khác giận sôi, không phải là bị điên chứ?
Nhìn Tiêu Trần vẻ mặt âm trầm, thiếu niên gãi đầu một cái: "Được rồi, thả bọn họ là được chứ gì, dù sao cũng còn nhiều sâu, sau này đi bắt lại là được."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận