Cửu Vĩ Yêu Hồ hất tay Tiêu Trần, xoa xoa nước mắt nói: "Nếu như cậu không thể đi ra nữa thì sao?"
"Vậy sống sót." Vẻ mặt Tiêu Trần khó được nghiêm chỉnh lại, "Sống sót, sống sót như một con người."
Cửu Vĩ Yêu Hồ cúi đầu, giữ im lặng, như một người vợ buồn bực.
Đợi lúc cô ta ngẩng lên lần nữa, bóng dáng Tiêu Trần đã đi xa, Cửu Vĩ Yêu Hồ lệ rơi đầy mặt.
Cửa thành cổ mở ra thật to, tường thành loang lổ nói nên sự vô tình của năm tháng, tất cả trong trẻo lạnh lùng như cố nhân hồi hương.
Tiêu Trần không dừng lại, đi vào thành cổ.
Phố dài trải đá xanh trải, khói lửa mịt mờ bay trong thành, chợt có gió đi qua, đánh mất ký ức hoảng hốt vào trong thời gian.
Nhà ngói sạch sẽ, tường màu xám tro. Một mảnh lại một mảnh, mái ngói chỉnh tề sắp hàng ngay ngắn trên giá gỗ, đã không đơn điệu lại không vô vị.
Thế nhưng mọi thứ lại thê lương dị thường, bởi vì ngoại trừ gió ra, thì không còn thứ gì khác.
Đi trên đường trải đá xanh, Tiêu Trần có chút hoảng hốt, tựa như trở về quê quán, về tới Giang Nam trấn nhỏ nọ.
Quê hương là một cơn gió lắng nghe, đều có thể làm giấc mơ thành, nhưng Tiêu Trần biết, ở đây mặc dù có thể nằm mơ, cũng sẽ chỉ là ác mộng.
Lúc này, một bóng người xuất hiện bên kia phố dài.
Đó là một người với bộ dạng thiếu niên, mặc áo bào trắng, tóc đen dài đến eo, khí chất thong dong, mang theo nụ cười thản nhiên, đi tới từ trong gió nhẹ giống tiên nhân.
Tiêu Trần cùng thiếu niên kia bước đi đồng thời, cước bộ không nhanh cũng không chậm.
Cuối cùng, hai người chạm mặt ở giữa con phố dài, gió thổi trường bào của hai người bay phấp phới.
Thiếu niên mỉm cười nhìn Tiêu Trần, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cậu nên gọi một tiếng sư phụ."
"Sư phụ?" Tiêu Trần nhíu mày nói: "Anh? Thứ gì?"
Thiếu niên cười gật đầu: "Tôi, lão đại."
Thiếu niên nói, trên người tản ra một sự tự tin mạnh mẽ cực kỳ, sự tự tin ấy truyền tới một tin tức, "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."
Đồng tử của Tiêu Trần bỗng nhiên co rụt lại, người này, thật mạnh, mạnh theo kiểu biến thái.
Mạnh mẽ đến mức Tiêu Trần cảm thấy mình có khôi phục thực lực, cũng không dám nói có thể thắng được.
Thiếu niên xoay người chắp tay, đi thẳng về phía trước, một âm thanh mờ mịt, theo bước chân của thiếu niên, vang lên ở bên trong trời đất.
"Sinh lão bệnh tử, thiên địa đại đạo, như có dám nghịch, ta tất phải giết."
Nghe âm thanh bá đạo ấy, Tiêu Trần rốt cuộc rõ ràng thiếu niên này là người nào.
Chủ nhân của Sát Sinh quyền phổ, chủ nhân thời đại võ giả.
Tiêu Trần cũng hiểu, vì sao thiếu niên này lại muốn mình gọi hắn ta là sư phụ.
Bởi vì Tiêu Trần đang tu hành Sát Sinh quyền phổ, mà một đường đi tới, Tiêu Trần dựa vào Sát Sinh quyền phổ, mới miễn cưỡng còn sống.
Nói như vậy, thiếu niên này xác thực có thể tính là sư phụ cách thế hệ của Tiêu Trần.
Chỉ là Tiêu Trần không nghĩ tới, nhân vật như vậy thế mà lại còn sống.
Càng làm cho Tiêu Trần không nghĩ tới chính là, một vị võ phu, lại có thể trong sáng như vậy, nhìn như một tiểu thụ.
"Anh tên gì?" Tiêu Trần đi theo phía sau thiếu niên hỏi.
Thiếu niên mỉm cười: "Gọi sư phụ."
"Tên, ông đây hỏi tên của anh." Tiêu Trần trợn trắng mắt.
"Cộp!"
Thiếu niên dừng bước lại, xoay người khẽ gõ trán của Tiêu Trần: "Nói chuyện với sư phụ kiểu gì thế?"
Động tác của thiếu niên không nhanh, thế nhưng Tiêu Trần lại cứ không tránh thoát được.
Thiếu niên không cao, thấp hơn Tiêu Trần nửa cái đầu, bộ dạng đưa tay gõ người, phối hợp khuôn mặt sạch sẽ mà anh tuấn, lại có thể khiến Tiêu Trần thấy hơi đáng yêu!
"Gọi ba." Tiêu Trần theo bản năng bật một câu.
"Hử?" Thiếu niên dở khóc dở cười, lại gõ trán của Tiêu Trần.
"Lại gõ nữa, ông đây cắt đứt tay cho giờ." Trừ bỏ bị mẹ mình gõ như vậy ra, Tiêu Trần còn chưa bị người khác làm thế.
Thiếu niên thu tay lại, nói khẽ: "Hình như tính tình của đồ nhi không tốt lắm!"
Tiêu Trần bất mãn nói: "Ai là đồ đệ của anh, anh chừa lại cho mình chút mặt mũi đi?"
"Thế nhưng cậu có được truyền thừa của tôi, phải gọi tôi một tiếng sư phụ chứ." Thiếu niên có chút tủi thân nói.
"Mẹ nó anh là gay à?" Tiêu Trần thực sự nhịn không được nói ra lời nói trong lòng.
Con hàng này ăn nói nhỏ nhẹ, động tác cũng dịu dàng, một thân sạch sẽ kỳ cục, trên người còn có mùi thoang thoảng, thấy thế nào cũng giống như một tiểu thụ.
"Cái gì?" Thiếu niên ngẹo đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Trần.
"Đừng nhìn tôi như vậy, trái tim chịu không nổi." Tiêu Trần ôm ngực, bộ dạng như sắp chết!
"Được rồi, vậy cậu có thể gọi tiếng sư phụ không?" Thiếu niên nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Trần rất dứt khoát cự tuyệt: "Không gọi, cùng lắm là không cần Sát Sinh quyền phổ thôi."
Thiếu niên lại cười, Tiêu Trần phát hiện lúc con hàng này cười lên lại có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thiếu niên nói: "Thế giới này ngoại trừ võ đạo, còn lại cũng không thể tu hành, nếu như cậu không học Sát Sinh quyền phổ, thì sẽ buồn chán đến chết!"
"Ặc..." Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận