Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1487: Oẳn tù tì

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiêu Trần thần tính ngồi trên cá lớn, lấy ra mộc chùy nhỏ, keng keng gõ trên đầu nó mấy cái.
"Không đánh nhau, không đánh nhau."
Cá lớn bị đập đầu đầy u, đau đến rơi nước mắt.
Cá lớn ủy khuất kêu lên mấy tiếng.
Tiêu Trần thần tính cười nhảy xuống khỏi lưng cá lớn, "Ta biết những hoa sen này đều là của ngươi, nhưng bây giờ là của ta rồi hì hì hì, không có ý kiến gì chứ?"
"Ô ô" Cá lớn vui vẻ lắc đầu, xem ra nó rất thích Tiêu Trần thần tính, nguyện ý chia sẽ đồ ăn mình thích cho Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính nhìn mọi người, vui vẻ vẫy vẫy tay, những phân thân đó lập tức biến mất.
Tiêu Trần thần tính cười khúc khích nói: "Của tôi đó, đều là của tôi hết, các cô đi nhanh đi!"
Ngay khi phân thân của Tiêu Trần thần tính biến mất, cảm giác kỳ quái khiến mọi người không dám động đậy cũng biến mất theo.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tiêu Trần thần tính, bọn họ đều không biết thiếu niên xinh đẹp đến không tưởng tượng nổi này là ai.
"Hắn không phải là người của các cô sao? Sao cô lại có biểu cảm như vậy?" Nhìn về phía Cương Chủ đang sững sờ, Thiên Lạc cười híp mắt hỏi.
Cương Chủ cau mày, cô biết Đại Đế rất mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại mạnh như vậy.
"Chẳng lẽ hắn không phải là của các cô, hoặc là nói, hắn đến đây để góp cho đủ số lượng?" Là một người thành tinh sống vô số năm, Thiên Lạc nhanh chóng đoán được tình huống của Tiêu Trần thần tính.
"Anh làm gì thế?" Đúng lúc này, giọng nói tức giận của Trần Trần thần tính truyền đến, sau đó nhìn thấy một kẻ bị Tiêu Trần thần tính đẩy xuống hồ.
"Ùng ục ục..." Rất nhiều bọt khí không ngừng bốc lên từ hồ.
Thì ra có một kẻ không tin vào chuyện ma quỷ muốn hái hoa sen, nhưng đã bị Tiêu Trần thần tính phát hiện, ấn thẳng xuống hồ.
Tiêu Trần thần tính nhặt lấy hoa sen kia nhét vào miệng.
Quả nhiên như Minh La đã nói, vừa vào miệng đã lập tức tan chảy, cả miệng tràn đầy hương thơm.
Đôi mắt Tiêu Trần thần tính đầy ánh sao li ti, giơ nắm tay nhỏ lên, hung dữ nhìn mọi người: "Tất cả đều là của tôi đó."
Tất cả mọi người lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn kẻ đáng thương chìm vào trong hồ, đều là vẻ mặt khó tin.
Đám bọn họ đều là những nhân vật có thực lực thông thiên, bây giờ bị một đứa nhóc đẩy xuống nước vậy mà lại không thể nào thoát ra được.
"Một đóa, hai đóa, ba đóa..." Tiêu Trần thần tính bắt đầu dùng bữa tối, vừa ăn vừa đếm.
Nhìn thấy những đóa hoa sen cứ thế tiến vào trong miệng Tiêu Trần thần tính, trong lòng tất cả mọi người đều nhỏ máu.
Coi nó như một món ăn vặt như thế thật lãng phí của trời quá đi.
Nhưng không có ai dám nhảy ra làm con chim đầu đàn, dù sao thiếu niên này quá quái dị.
Dần dần một số hoa sen bắt đầu héo rũ, vì thời gian nở của hoa sen này chỉ có mười hơi thở.
Trong thời gian nở hoa, nếu không hái kịp chúng sẽ tự động héo.
Tiêu Trần thần tính dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, hái hết sạch những hoa sen chưa héo.
Tiêu Trần đặt hoa sen vừa hái được lên cá lớn, vừa ăn vừa lăn qua lăn lại rất chi là vui vẻ.
Mọi người chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Tiêu Trần thần tính làm chà đạp đồ đạc ở đằng kia.
Bầu không khí cực kỳ khó xử một lúc.
Sau khi đã ăn hết năm mươi đóa hoa, Tiêu Trần thần tính rốt cuộc cũng nấc cục một cái.
Nhìn thấy vẫn còn khoảng hai mươi bông hoa, Cương Chủ tiến lên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đại Đế, ngài có thể cho chúng ta phần còn lại được không?"
"Không cho đâu, tôi muốn giữ lại để buổi tối ăn khuya đó!" Tiêu Trần thần tính cảnh giác liếc nhìn Cương Chủ, lập tức cất những hoa sen còn lại đi.
Tốc độ cực nhanh, khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Vậy cũng tốt, cả hai phe đều không có bông hoa sen nào cả.
Nếu đã không có hoa sen để tranh giành, vậy thì hai bên không cần phải ở lại đây nữa.
Thế nhưng đúng lúc này, Tiêu Trần thần tính lại mở miệng: "Mọi người đợi đã, tôi nghĩ các cô đều đang rất nóng giận, nếu không tôi cho các cô một ý kiến làm như thế để giải quyết hòa bình nhé."
Mặt mày xinh đẹp của Thiên Lạc hơi nhăn lại, giọng điệu có vài phần nghiền ngẫm nói: "Cậu nói thử đi."
"Oẳn tù tì đó, công bằng lắm luôn, lại không có người chết, cô xem thật tốt biết bao." Tiêu Trần thần tính vô cùng trịnh trọng nói, cảm thấy phương pháp của mình thật sự rất chi là tuyệt vời.
Thiên Lạc cười nhạo, nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng thì ai đó đã nói trước.
"Cậu cho rằng cậu là ai? Trận chiến bàn cờ Hỗn Độn đã kéo dài vô số năm, cậu nói thay đổi thì phải thay đổi à?"
Cương Chủ cũng gật đầu: "Đại Đế, trận chiến bàn cờ Hỗn Độn có liên quan đến lợi ích của hai hư không, không thể là trò đùa trẻ con như vậy được."
Tiêu Trần thần tính nghĩ nghĩ, sau đó nhìn đám người Thiên Lạc nói: "Mọi chuyện đều do các cô gây nên, các cô là kẻ xâm lược, sao lại kiêu ngạo như vậy chứ?"

Bình Luận

0 Thảo luận