Tiêu Trần nhân tính nằm trọn hai tháng.
Tương Tư chăm sóc thật quá mức, mỗi ngày đo nhiệt độ cơ thể đúng giờ, nấu nước đắp khăn mặt, còn xoa bóp thân thể, khai thông kinh lạc.
Tiêu Trần ma tính lúc đầu không sao, về sau càng nhìn càng cáu kỉnh.
Đến khi Tiêu Trần ma tính không kiên trì, đi tới đá hai cái, con hàng này mới thong thả tỉnh lại.
"Công tử, hắn tỉnh rồi." Nhìn Tiêu Trần nhân tính tỉnh lại, Tương Tư vui vẻ giống như một tiểu cô nương.
Tiêu Trần ma tính tức giận trợn tròn mắt, đỡ Tiêu Trần nhân tính lên.
Nhìn mấy người Tiêu Trần ma tính, Tiêu Trần nhân tính có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời đầu đau dử dội.
Chậm một lúc lâu, Tiêu Trần nhân tính cuối cùng cũng nhớ lại xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trần nhân tính cuống quít nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ngọn lửa linh hồn do Cửu Vĩ Hồ để lại.
"Hồ ly đâu?" Tiêu Trần nhân tính có chút hốt hoảng hỏi.
Tiêu Trần ma tính nhíu mày một cái, đưa bàn tay ra, trong tay xuất hiện vỏ trứng chứa ngọn lửa linh hồn.
"Cô ta đã biến mất trong vùng đất hỗn độn hỗn độn, không có cách nào sống lại." Tiêu Trần ma tính đưa vỏ trứng tới trước mặt Tiêu Trần nhân tính.
Mí mắt Tiêu Trần nhân tính run kịch liệt vài cái, có chút không cam lòng hỏi: "Ngay cả cậu cũng không có cách nào sao?"
Tiêu Trần ma tính lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Ngọn lửa linh hồn trong miệng cậu, thật ra cũng không phải là ngọn lửa linh hồn, đó chẳng qua là một chút ý chí quật cường cuối cùng của thiên hồ mà thôi, đưa cậu lại đây, nó nên tắt mắt."
"Tôi dùng vỏ trứng của tổ hoàng giữ nó lại, dùng sinh mệnh cho nó làm chất dinh dưỡng, lấy ngọn lửa vô căn ấp trứng, cũng có thể sinh ra sinh mệnh mới."
Lời nói của Tiêu Trần ma tính có chút khó tin, Tương Tư và Yến Hồng Diệp nghe mà ghen tuông quá độ.
"Sinh mệnh mới!" Tiêu Trần trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, hiểu rõ Cửu Vĩ Hồ thật sự đã chết rồi, thật sự bị chôn vùi, không thể vào luân hồi được.
"Cậu nghỉ ngơi thật khỏe một chút, có chuyện gì gọi là được." Tiêu Trần ma tính nói, dẫn hai nữ nhân chua chát rời khỏi nơi này.
Tiêu Trần nhân tính đang cầm vỏ trứng, nhìn ngọn lửa màu xanh làm trong ấy, trong ngọn lửa dường như có một tiểu hồ ly ngủ say.
Trong lòng Tiêu Trần nhân tính bộc phát áy náy, nhẹ nhàng ôm vỏ trứng vào trong lòng.
Ngồi yên ba ngày như thế, mãi cho đến khi vỏ trứng trong ngực phát ra tiếng vỡ khẽ khàng, Tiêu Trần nhân tính mới hồi phục tinh thần lại.
Vội vàng đem vỏ trứng ra nâng ở trong lòng bàn tay.
Lúc này trên vỏ trứng tràn đầy đồ đằng hỏa diễm đã có chút vết rách, mà ngọn lửa màu xanh lam trong vỏ trứng đã biến mất.
Tiêu Trần căng thẳng trong lòng, nhìn về phía trong vỏ.
Đột nhiên một móng vuốt màu trắng chỉ có lớn chừng ngón tay cái, đè ở ngoài rìa vỏ trứng.
Tiếp theo một cái đầu nho nhỏ thò ra ngoài nhìn.
Mắt đen to linh lợi, hợp với lông trắng như tuyết, cộng thêm thân thể nhỏ nhắn, vô cùng đáng yêu
Nhìn tiểu hồ ly dễ thương này, trong lúc nhất thời Tiêu Trần nhân tính có chút xuất thần.
Cho đến khi tiểu hồ ly nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tiêu Trần nhân tính mới cuống quít xòe bàn tay ra.
Tiểu hồ ly hoàn toàn không sợ Tiêu Trần nhân tính, lập tức nhảy đến trong lòng bàn tay của Tiêu Trần nhân tính, vui vẻ liếm bộ lông của mình.
Tiêu Trần nhân tính đem đầu lớn xít tới, nhẹ nhàng nói: "Là cô sao?"
Nghe được giọng của Tiêu Trần nhân tính, tiểu hồ ly ngừng lại, nghẹo đầu nhỏ nhìn Tiêu Trần, trong đôi mắt thật to hơi nghi hoặc một chút.
Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ cười, trong nụ cười tràn đầy đau khổ, vỗ nhè nhẹ đầu tiểu hồ ly một cái.
Tiểu hồ ly vui vẻ cọ xát ngón tay của Tiêu Trần nhân tính, hơi híp mắt lại vô cùng vui vẻ.
Tiêu Trần nhân tính vỗ vai của mình, tiểu hồ ly ngoẹo đầu, rất nhanh hiểu ý.
Tiểu hồ ly nhảy đến trên vai Tiêu Trần nhân tính, nghịch ngợm nắm lấy mái tóc dài cảu Tiêu Trần.
"Tư nhân đã qua đời, cảnh còn người mất."
Buộc phải dọn dẹp tâm trạng, Tiêu Trần nhân tính bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.
Thức hải khô héo, lúc này đã sinh cơ bừng bừng, thân thể bị thương cũng gần như khôi phục hoàn toàn.
Xem ra chắc là Tiêu Trần ma tính có lòng từ bi chữa trị bệnh cho mình.
Đang suy nghĩ, đại ma đầu làm sao sẽ tốt bụng như vậy, một mảnh kim loại màu đen trôi dạt đến trong tay Tiêu Trần nhân tính.
Nhìn mảnh kim loại kia, Tiêu Trần nhân tính tê cả da đầu, đại ma đầu vẫn luôn là đại ma đầu.
"Tiểu hồ ly này, cộng thêm hao tổn vì cứu ngươi, quy ra thành linh thạch thuộc tính, tổng cộng ba tỉ tám chục triệu." Tiêu Trần ma tính chậm rãi đã đi tới.
"Trong vòng ba tháng phải trả sạch." Tiêu Trần ma tính giọng nói có chút khó chịu.
Tiêu Trần nhân tính nghe mà da đầu nổ tung, hơn ba tỷ, còn là linh thạch thuộc tính, bán đứng mình cũng không thể trả lại được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận