Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến: "Cô lười chết đi được."
Tiêu Trần cẩn thận từng li từng tí kéo chăn đắp cho Mạc Ly.
"Mệt quá đi." Mạc Ly lười biếng nói, sau đó nhắm mắt lại.
"Con mẹ nó, cô trở về ngủ thật à? Muốn chết hả!"
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Mạc Ly, Tiêu Trần rón ra rón rén rời khỏi giường.
"Lúc tôi thức dậy nếu cậu không ở bên cạnh giường thì tự gánh lấy hậu quả."
Tiêu Trần vừa đi tới cửa bỗng nghe thấy một câu lạnh băng như vậy.
"Haha! Ông mày tin cô mới ghê." Tiêu Trần bỏ chạy.
"Ầm!" Kết quả là trước cửa xuất hiện chấn động sóng nước, bẳn thẳng Tiêu Trần trở lại.
"Kết giới, đệch mợ."
Tiêu Trần nhỏ giọng chửi một câu, lại thử chuồn đi bằng cửa sổ bên cạnh, thế nhưng lại bị bắn trở về.
Một giờ sau, Tiêu Trần mệt mỏi ôm bụng ngồi xuống trước giường.
Toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi một kết giới mạnh mẽ, với thực lực của Tiêu Trần thì không có cách nào để lao ra khỏi kết giới này.
Tiêu Trần sắp khóc, nếu bà chị này ngủ một tháng hay một năm, vậy thì gái trinh đã thành đàn bà mất rồi.
Đại năng ở cảnh giới này, một lần ngồi xuống có khi là hàng chục, hàng trăm năm, ngủ một mạch một hai năm là chuyện bình thường.
"Không được, mình phải đánh thức bà chị này." Tiêu Trần lặng lẽ đến gần Mạc Ly.
Trong lúc ngủ, Mạc Ly cực kỳ xinh đẹp, vẻ lạnh lùng trên mặt mày đã biến mất.
Tiêu Trần nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của Mạc Ly: "Mạc Ly đại nhân, tỉnh dậy đi tiểu đi!"
"Nhóc con cậu đang làm gì đó?" Lúc này, một bà cụ ôm quần đi đến.
Bà cụ có lẽ đã rất lớn tuổi, lưng hơi gù, nếp nhăn trên mặt không ít.
Nhưng bà mang lại cho mọi người một cảm giác rất hiền lành, khuôn mặt cũng không có vẻ gì là dữ tợn.
Tiêu Trần vội vàng chạy tới bên cạnh bà lão, mở miệng bắt đầu nói bậy: "Bà ơi, cứu cháu với, nữ yêu quái này muốn ăn thịt cháu."
Bà cụ cười lắc đầu: "Đại nhân của tôi tuy tính cách lạnh lùng nhưng tâm địa lương thiện, không bao giờ giết người vô tội chứ đừng nói là ăn thịt người."
"Phụt..." Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, con mẹ nó bà trợn tròn mắt nói lời bịa đặt không cắn rứt lương tâm hả?
"Vừa rồi tôi nhìn thấy Mạc Ly tiểu tỷ tỷ quất một m Đoan Hoạt Quỷ tan thành mây khói đó."
"Haha!" Bà cụ lắc đầu: "Mấy con quỷ kia, chúng nó sinh ra ở Tử Quốc Phù Đồ, vốn không có thần thức gì cả, sao tan thành mây khói được."
"Nói rất hay rất có đạo lý, ông đây không phản bác được." Tiêu Trần nghiến răng trề môi.
"Bà ơi, nhưng cháu có việc quan trọng phải làm, đó là chuyện liên quan đến sự sống còn của hàng trăm triệu sinh linh. Cháu phải đi đây!"
Vì không thể xông ra được, Tiêu Trần bắt đầu dùng tình động tâm, dùng lý động não.
Bà cụ bất đắc dĩ giang tay: "Kết giới trong gian phòng này là do đại nhân tự mình bố trí, nếu không được phép của đại nhân không ai được ra ngoài."
"Cháu ít đọc sách, bà đừng có gạt cháu!" Tiêu Trần lộ vẻ hoài nghi khi nghe bà cụ nói căn phòng này không thể tùy ý ra vào.
Bà cụ vui vẻ gật đầu nói: "Thằng nhóc cậu thú vị ghê, thảo nào đại nhân đưa cậu về".
Bà cụ nhìn Mạc Ly đang ngủ say sưa trên giường, vẻ mặt đầy yêu thương.
"Cô ấy là cháu gái của bà sao?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Bà cụ lắc đầu: "Tôi chỉ là bà già mà thôi, có tài đức gì mà có đứa cháu gái như đại nhân vậy."
"Haha, trình độ chém gió của bà tốt ghê!" Tiêu Trần nhướng mày chỉ vào Mạc Ly: "Nè, bà ơi, chị gái này đầu óc có vấn đề hả, sao lại thích ngủ trần?
Bà cụ lắc đầu: "Đại nhân của ta cả đời đều buộc vào cùng một chỗ với Tử Quốc Phù Đồ chết tiệt này. Từ khi sinh ra đến giờ, suốt bao nhiêu năm qua chưa từng rời khỏi nơi này một bước."
"Tuy đại nhân sống lâu nhưng đạo lí đối nhân xử thế lại vô cùng hồ đồ, luôn làm mọi việc theo ý mình, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác."
"Ồ." Tiêu Trần gật đầu: "Thật là trong sáng, dễ thương."
"Ôi chao, kéo xa quá!" Tiêu Trần xua tay: "Chúng ta nói tiếp về chuyện đi ra ngoài đi."
Bà cụ lắc đầu: "Đợi đại nhân tỉnh dậy thì tự cậu nói với đại nhân đi!"
Nói xong bà cụ đặt bộ quần áo trên tay bên cạnh giường, rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
"Đậu má, không phải nói là không thể tùy ý ra vào à?" Tiêu Trần đuổi theo, kết quả là lại bị kết giới bắn trở về.
"Haha." Bà cụ quay đầu lại nhìn Tiêu Trần cười ha hả nói: "Nhóc con, đừng nóng lòng, nếu đại nhân vui vẻ, chuyện gì cũng có thể thương lượng được."
"Tôi..." Tiêu Trần đầu đầy hắc tuyến, có thể không vội được à?
"Bà già chết tiệt, sớm muộn gì cũng trói bà trên cây rồi treo ngược lên đánh." Nhìn bóng dáng bà cụ càng lúc càng đi xa, Tiêu Trần tức giận mí mắt nhảy lên.
Sau khi bà cụ đi khỏi, Tiêu Trần trở lại bên giường, nhìn Mạc Ly đang ngủ hôn thiên ám địa, tức giận không có chỗ phát tiết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận