Những sinh mệnh này là ảo ảnh, nhưng lại chân thật như vậy.
Vô số sinh mệnh lẳng lặng nghe bóng người này đọc diễn cảm.
"Cậu đã nói là bất diệt, vậy thì bất diệt đi!"
Bóng người nhìn thế giới óc sinh cơ bừng bừng, cười vui vẻ.
Vào lúc này, trên người Tiêu Trần tuôn ra năng lượng sự sống vô tận.
Một màn vừa bá đạo lại thần kỳ xuất hiện ở trên người Tiêu Trần.
Đầu khớp xương tan vỡ trong nháy mắt bắt đầu nối liền, vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ, dưới tình hình này Tiêu Trần lại có thể khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn hơn trước.
Tiêu Trần nhếch miệng cười: "Người này, còn giữ bao nhiêu người thay thế."
Đã không có bất kỳ gánh vác gì, Tiêu Trần xung phong liều chết bộc phát dũng mãnh.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mặc dù mỗi một lần đều bị bàn tay lớn kia vỗ vào đại địa, thế nhưng thân thể Tiêu Trần, khôi phục quỷ dị.
Tiêu Trần giống như một con gián bất tử, đụng nhau với bàn tay lớn không biết mệt mỏi.
Cuối cùng, ở lần thứ chín trăm chín mươi chín, cuối cùng bàn tay lớn kia ầm ầm sụp đổ.
"Thắng."
Dưới tình huống thực lực cực kỳ cách xa, Tiêu Trần thế mà lại đã giành chiến thắng.
Bất bại cũng không phải là truyền thuyết, mà là hiện thực.
Bóng người trong thức hải cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Bất tử bất diệt, tôi để lại cho cậu lễ vật đầu tiên."
Bóng người nói xong, nhẹ nhàng gật đầu với ác quỷ, sau đó lại có thể bái nhẹ nhàng một cái với ác quỷ.
"Đa tạ."
Ác quỷ kích động không biết làm sao, quỳ gối trên thuyền nhỏ, điên cuồng dập đầu.
"Muốn đi ra ngoài thì đi ra ngoài đi!"
Bóng người nói, dưới chân ác quỷ xuất hiện một đường màu vàng.
Ấc quỷ đã từng ao ước nhìn ra ngoài biết bao, nhưng bây giờ, hắn ta hiểu.
"Tiểu nhân khẩn cầu Đại Đế, để cho tiểu nhân ở chỗ này, tiểu nhân không có năng lực, chỉ có thể làm một nhân chứng. Cố sự của Đại Đế hẳn là được lưu truyền xuống, tiểu nhân nguyện ý vì Đại Đế ghi lại chuyện không người biết này."
"Tùy cậu vậy!"
Bóng người cười trả lời một câu, tiếp theo bóng người từ từ biến mất.
"Cung tiễn Đại Đế, Đại Đế trọn đời an khang."
Ác quỷ nặng nề dập đầu ba cái, điều khiển thuyền nhỏ, lái về phía chỗ sâu nhất của thế giời sinh cơ bừng bừng.
"Người đâu"
Trong thức hải, Tiêu Trần nhìn thế giới sinh cơ vô tận, tức giận dậm chân.
Tiêu Trần không được trả lời, cuối cùng chỉ đành bất đắc rời khỏi thức hải.
Về phần ác quỷ ở lại trong thức hải, Tiêu Trần ngược lại không thèm để ý chút nào, loại chuyện nhỏ này có thể có tâm tư gì xấu!
"Con bà nó, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nhà vệ sinh công cộng sao?"
Tiêu Trần trợn tròn mắt nhìn thế giới đã bị đánh cho tan tành.
"Này."
Tiêu Trần nhổ nước bọt, một giọng nữ thanh lệ vang lên.
Một thiếu nữ tư thế hiên ngang cõng một mặt trống lớn xuất hiện phía sau Nhậm Viễn.
Hai tay của cô bé tràn đầy máu tiên, thậm chí da trên mặt cũng bị bong ra một phần, thế nhưng nữ hài vẫn cười rất vui vẻ như trước.
"Chúng ta có quen biết." Nữ hài vươn tay tràn đầy máu tươi, cười rạng rỡ.
Tiêu Trần nhớ đến nàng, đương nhiên còn có ông lão không da kia.
"Cô rất tuấn tú!" Tiêu Trần rất hiếm khi khen một câu.
"Cậu đẹp trai hơn." Thiếu nữ chớt đôi mắt cong tròn như ánh trăng.
Tiêu Trần cười, thiếu nữ cũng cười, cuối xuống cười, cười ra nước mắt.
Bọn họ cũng không biết không tại sao, chỉ muốn cười.
"Mặt của cô không sao chứ?" Buổi tối, Tiêu Trần cùng thiếu nữ ngồi chung một chỗ, vui vẻ trò chuyện.
"Không có việc gì, đây chính là truyền thống cũ, dùng da các của mình tu bổ trống." Nữ hài vuốt má trái không có da, nói không thèm để ý chút nào.
"Vì sao không lấy da trên mông, chỗ kia không ai nhìn thấy." Mạch não của Tiêu Trần quả nhiên khác hẳn với người thường.
Nữ hài chớp con mắt trăng non, hung hăng véo Tiêu Trần một cái: "Cậu muốn tôi cởi quần ra, lột da trên mông sao?"
"Ha ha ha..." Tiêu Trần vừa nghĩ tới, một thiếu nữ ở trên chiến trường cởi quần, nhịn không được cười ha ha: "Quá thích hợp phải không!"
"Làm sao cô đi tới thế giới này?" Tiêu Trần tràn đầy hứng thú hỏi.
Nơi này chính là dị vực, mặc dù là Tiêu Trần, đi tới nơi này cũng là tốn sức vô cùng, hơn nữa còn là từ chỗ hàng rào chạy tới.
Tiểu nha đầu này thực lực là giữa Vô Chỉ Cảnh và ngụy Đế, căn bản không thể vượt qua hàng rào.
Nàng có thể xuất hiện ở nơi này, làm cho Tiêu Trần cảm thấy hứng thú.
"Muốn biết sao?" Thiếu nữ nghịch ngợm nháy mắt một cái.
Nhìn thiếu nữ hoạt bát dáng đáng yêu, Tiêu Trần cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Muốn!"
"Vậy cậu phải trước trả lời tôi một vấn đề." Thiếu nữ có chút mong đợi nhìn Tiêu Trần.
"Không thành vấn đề, cô cứ hỏi." Tiêu Trần sảng khoái gật đầu.
Thiếu nữ cười bộc phát vui vẻ, vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Nhưng rất lâu sau, Tiêu Trần cũng không thấy thiếu nữ đặt câu hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận