Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 767: Công chúa nhỏ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lưu Tô Minh Nguyệt nhẹ gõ vài lần vào trước mặt, một lượng lớn sinh khí xanh tràn vào cơ thể của Tu Xà và Xích Điệp.
Thân thể rách nát được chữa trị rất nhanh, nhưng thân thể của hai người cũng rất nhanh co rút lại, tu vi cũng không ngừng trôi qua.
Cuối cùng, cơ thể che trời khuất bầu trời của Tu Xà thu nhỏ lại dài không quá một thước.
Mà Xích Điệp biến thành một con bướm đỏ xinh đẹp.
Cả hai gần như bị đánh trở lại nguyên hình.
Tiêu Trần nhẹ nhàng nâng Tu Xà đang không biết làm sao trên mặt đất lên, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Tu Xà đôi mắt nhỏ giống như đậu xanh, nhìn Tiêu Trần vẻ mặt mờ mịt.
Xích Điệp vỗ cánh và nhẹ nhàng đáp xuống trên ngón tay của Tiêu Trần.
Vẫn như trước kia, sau khi bị đánh trở lại nguyên hình, cô vẫn muốn đến gần Tiêu Trần hơn.
Nhìn hai tên nhóc nho nhỏ này, Tiêu Trần im lặng, trong lòng có chút thất vọng.
Xích Điệp nhẹ nhàng bay lên đáp xuống chóp mũi Tiêu Trần, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve mũi Tiêu Trần.
Dường như cô đang an ủi Tiêu Trần.
"Sẽ tốt hơn thôi." Tiêu Trần cười nhẹ.
Ừ, mọi chuyện sẽ ổn miễn là có Đại Đế ở bên.
Tiêu Trần treo Tu Xà quanh cổ của mình, Tu Xà đã mất đi vẻ mờ mịt trước đó, đôi mắt của anh ta đầy lưu luyến không muốn xa rời với Tiêu Trần.
"Lục Liễu, dẫn tôi đi gặp A Công." Giọng điệu của Tiêu Trần rất ngưng trọng.
A Công trong miệng của Tiêu Trần chính là Sơn Linh của Bất Quy sơn.
Lục Liễu không nói chuyện vô nghĩa với Tiêu Trần, bởi vì ông ta phát hiện tình hình của Tiêu Trần rất không ổn.
Có hai cỗ lực lượng đáng sợ đang không ngừng dây dưa, xé rách, nếu như xử lý không tốt, có thể gây ra những hậu quả không thể cứu vãn.
"Giải tán hết đi. Đứng đây hóng hớt cái gì, cái tên chơi rắn kia, đừng lắc nữa, choáng hết cả đầu, một con lợn rừng chơi rắn làm cái gì!"
Tính khí của Lục Liễu lại bạo phát, ông ta mắng nhiếc những sơn quỷ xung quanh một chập.
Sơn quỷ miễn cưỡng rời đi.
"Sơn Thần đại nhân, nhớ tới chơi với tôi nha, tôi tìm được rất nhiều hạt giống của Đại Đao thảo."
"Sơn Thần đại nhân, nhớ tới chỗ tôi chơi đấy, tôi tìm được rất nhiều đồ chơi thú vị."
...
Một loạt sơn quỷ lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt Lưu Tô Minh Nguyệt.
Đối với họ, Lưu Tô Minh Nguyệt là chỗ dựa tinh thần và là cô công chúa nhỏ nên được cưng chiều hết mực.
"Tạm biệt Sơn Long bá bá, tạm biệt Dã Nha đại nhân..."
Lưu Tô Minh Nguyệt vẫy tay chào mọi người.
Đám đông giải tán, lúc này hoa văn trên mặt Tiêu Trần dần dần thu lại, sau khi trải qua dung hợp ngắn ngủi, hai thế lực lại tách ra bắt đầu đấu tranh.
"Đi thôi."
Lục Liễu cũng không nói nhảm, một chiếc lá liễu bay ra, quấn lấy Tiêu Trần, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Trong một khe núi phong cảnh ưu mỹ, một lão nhân tóc bạc, khuôn mặt hiền lành nhìn chân trời, nhẹ nhàng nói.
"Làm sao vậy, đây là khí tức của Đại Đế sao?"
Ông lão lắc đầu ngạc nhiên.
Lão là Sơn Linh của Bất Quy sơn, không ai biết lão đã sống bao lâu, cũng không ai biết tu vi của lão cao đến đâu.
Ông lão dường như bất diệt, luôn luôn ở đây.
Đối mặt với lão nhân này, ngay cả Tiêu Trần cũng vô cùng kính nể.
"A Công." Thân ảnh Lục Liễu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão nhân.
"Lão A Công." Lưu Tô Minh Nguyệt ngọt ngào kêu lên một tiếng.
"Ài." Lão gia tử vui vẻ đáp lời, nhìn về phía Lưu Tô Minh Nguyệt nói: "Tiểu Minh Nguyệt, đi chơi có vui không?
Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu môi, rõ ràng là không vui.
"Hừ, tên lừa gạt kia không đưa con đi chơi trong khu phế tích, cũng không phải đến đại dương mênh mông Vô Thủy."
"Ha ha..." Ông lão cười cười, tựa như nghe được đứa nhỏ xuất giá trở về phàn nàn trưởng bối nhà chồng không tốt.
Lục Liễu lấy lá liễu quấn Tiêu Trần ra, có chút lo lắng nói:
"A Công, hình như tình trạng của Đại Đế có chút không tốt."
Nhìn hai đạo màu sắc trên người Tiêu Trần, lão nhân lo lắng lắc đầu nói: "Ta đã biết, cậu và Minh Nguyệt lui xuống trước đi!"
"A Công, Đại Đế sẽ không sao, đúng không?" Lưu Tô Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Ông lão khẽ gật đầu nói: "Tiểu Minh Nguyệt yên tâm đi, Đại Đế là người kinh tài tuyệt diễm nhất ta từng thấy trong vô số năm qua, cũng là người mang đại khí vận, Đại Đế sẽ không có chuyện gì đâu."
Lưu Tô Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu, bởi vì A Công chưa từng gạt mình bao giờ.
Tiêu Trần giao Xích Điệp và Tu Xà cho Lưu Tô Minh Nguyệt, có lẽ trong một thời gian ngắn Tiêu Trần không thể chiếu cố hai tên nhóc này.
Đợi tới lúc hai người rời khỏi, Tiêu Trần đặt mông ngồi dưới đất, cả người trở nên hơi mờ mịt.
"A Công, dùng Bất Quy sơn trấn áp tôi." Tiêu Trần lắc đầu, đã không thanh tỉnh cho lắm.
Ông lão thở dài hỏi: "Đại Đế nghĩ ra cách giải quyết hai sức mạnh tuyệt cường ấy rồi sao?"
Tiêu Trần gật đầu: "Khiến bản thân vẫn luôn rơi vào uy hiếp, ép hai sức mạnh dung hợp trong thời gian dài."

Bình Luận

0 Thảo luận