Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 777: Ngưu bức

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lưu Vọng Thiên nói, thân hình bỗng nhiên bùng nổ, cánh tay màu đen đánh thẳng tới đầu Long Diễm.
Mặt Long Diễm đầy trào phúng, có chút tiếc hận lắc đầu, cao thủ như vậy, dù đặt ở Tinh Long tông cũng có nhiều triển vọng.
"A Di Đà Phật, hôm nay lão nạp cũng làm tiểu nhân đi."
Khô Thân đại sư nói, mang theo sư tử uy vũ màu vàng đâm vào người bà lão.
"Đánh hội đồng ngượng thật đấy!" Nói rồi lão nho sinh run tay, hạo nhiên chính khí, cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.
Tiếng đọc sách chí thánh tiến ư lanh lảnh vang lên, truyền tụng trong trời đất, quét sạch bầu không khí ngột ngạt ở đây.
"Ha ha!" Bà lão cười âm hiểm.
Trong tay xuất hiện một cây quải trượng, lôi điện màu đen bay múa ra khỏi quải trượng, đánh úp về phía ba người.
"Dũng khí đáng khen, thế nhưng dũng khí cũng không có nghĩa là thực lực."
Bà lão nói, dễ dàng ngăn lại cánh tay của Lưu Vọng Thiên, sấm sét màu đen ngăn cản sư tử gầm thét.
Mà tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời, cũng lấn át tiếng đọc sách lanh lảnh.
Bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu rơi xuống mưa to, một nha hoàn xinh đẹp bước tới bên cạnh Long Diễm chống ô cho anh ta, bộ dạng nhàn nhã ấy như đi xem một tuồng kịch.
Giống lời bà lão nói, dũng khí cũng không có nghĩa là thực lực.
Mặc dù chỉ kém bất quá nửa cảnh giới, thế nhưng Nhân Diệt Cảnh và bán Thần Vô Chỉ Cảnh có sự khác biệt về chất.
Đây cũng là nguyên nhân vị kiếm tiên giải khốn cục vì Kính Hoa tông trước đây, một người một kiếm, một đám đông người của Thiên Kích tông lại không dám vượt qua giới hạn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trung Nguyên đại lục một mực lót đáy Bất Chu giới, cũng bởi vì không có đại lão bán Thần Vô Chỉ Cảnh.
Mặc dù ba người liên thủ, cũng không chiếm được chút tiện nghi.
Người ngã xuống đầu tiên là Lưu Vọng Thiên, dù sao cũng là lùm cỏ xuất thân từ giang hồ, man lực rất tốt, nhưng không có thần thông đáng gờm nào.
Sau đó lão nho sinh, Khô Thân đại sư dưới sự oanh kích của lôi đình đen cũng không có sức chiến đấu.
Lưu Vọng Thiên nằm trên mặt đất, mưa to trút xuống, song chưởng ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị bẻ gãy, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Long Diễm chậm rãi đi tới Lưu Vọng Thiên, một cước dẫm trên mặt ông ta.
"Ban nãy kêu ông gọi ai là thằng súc vật?"
"Ha ha!" Lưu Vọng Thiên phun ra một búng máu: "Ông đây gọi mày đó rồi sao, mày cắn tao đi!"
"Vậy ông đi chết đi!" Dưới chân Long Diễm bắt đầu phát lực.
"Dừng lại." Sắc mặt Bạch Tử Yên lạnh lùng nhìn Long Diễm, một cây tiểu kiếm màu đỏ đã đặt trên cổ mình.
"Cậu dám giết ông ta, tôi sẽ chết ở chỗ này."
"Ha ha! Cô dám không?" Long Diễm nghiền ngẫm nhìn những người sau lưng Bạch Tử Yên.
"Dám." Nhiều tiếng rít gào vang lên, đệ tử Kính Hoa tông đều tế ra phi kiếm của mình, đặt giữa cổ mình.
"Tốt tốt tốt, ai nói nữ không bằng nam, tốt."
Long Diễm khen ngợi.
"Mạng chó của ông được bảo vệ rồi." Long Diễm xùy cười.
Lúc này một người đàn ông toàn thân đầy máu bò tới trên đỉnh núi.
Người đàn ông nhìn Lưu Vọng Thiên té xuống đất cười to nói: "Đại ca, em tới rồi, các anh em của chúng ta đều đã chết, thế nhưng ông đây vẫn tới được, trâu bò không?"
Lưu Vọng Thiên vươn ngón tay cái: "Trâu bò."
Người đàn ông cười ha hả, một lão đầu lưng còng đột nhiên xuất hiện ở phía sau ông ta, đầu của người đàn ông bay lên thật cao.
Tất cả dường như cũng đã kết thúc.
Long Diễm vươn tay: "Nương tử, mưa lớn rồi, về nhà thôi."
Bạch Tử Yên nhìn đám đệ tử phía sau, lại nhìn ba người bạn già nằm trên đất, khẽ nói: "Sống sót, sống giống như gia súc."
Bạch Tử Yên vươn tay trắng nõn như ngọc, chậm rãi lại gần tay Long Diễm.
Mưa to đánh khiến người ta thấy đau rát, chỉ có mấy người xem náo nhiệt là mang gương mặt hưng phấn.
Bầu không khí rơi vào sự an tĩnh cổ quái.
Trần ai lạc định sao?
Lúc này một hồi tiếng ca cổ quái, phá vỡ sự yên lặng của nơi này.
"Hãy nghe tôi nói, tay trong tay, theo tôi cùng đi tới nơi người hôm nay cô muốn gả."
Tiếng ca rất khó nghe, nói là gào khóc thảm thiết cũng không quá đáng.
"Trời ơi, anh đừng hát nữa, không thấy ngượng à?"
"Cô nhóc như cô thì biết cái gì, đây chính là đại biểu cho chủ nghĩa lãng mạn đấy."
"Cái gì là chủ nghĩa lãng mạn thế?"
"Nghe tôi phịa ra cho cô nè, ấy! Phi, nghe tôi từ từ giải thích cho cô."
Trong lúc nói chuyện với nhau, không khí xuất hiện một loạt vặn vẹo.
Lúc này tay Bạch Tử Yên chỉ cách tay của Long Diễm khoảng mười xăng mà thôi.
Nhưng hình ảnh cả thế giới như bị ngừng lại.
Bạch Tử Yên nghe cuộc đối thoại ấy, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Mọi người của Kính Hoa tông đều nhìn bầu trời, các cô đều đang cầu khẩn, chủ nhân của giọng nói này đừng xuất hiện.
Bởi vì các cô cho rằng người đó sẽ bị liên lụy.
Thế nhưng mọi chuyện luôn luôn không như mong muốn.

Bình Luận

0 Thảo luận