"Còn hai phút năm mươi giây." Đại đội trưởng nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
"Đội trưởng, giấy, bút." Tân binh sợ tới mức đũng quần run lên, cầm lấy giấy bút, đặt ở trên họng pháo, bắt đầu viết.
"Ba, mẹ, em gái, mọi người đừng lo lắng cho con, đồ ăn ở đây rất ngon, mỗi ngày bốn món và một chén canh, no lắm luôn, đội trưởng, đại đội trưởng và các đồng chí đều đối xử với con rất tốt..."
"Thằng cha mày, bảo cậu viết di thư, mà cậu lại viết thư nhà cho tôi làm cái gì." Đại đội trưởng tức giận lại đá vào mông tân binh hai cái.
Đúng lúc này, từng đợt tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa ngập trời lao tới, đại trận ở đây cũng chính thức bị phá vỡ.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, những dãy núi ầm ầm sụp đổ, sóng xung kích khủng bố ập đến.
Đại đội trưởng đè tân binh xuống đất, sau khi sóng xung kích đi qua, đại đội trưởng bật dậy quát.
"Trương Quân nhìn cậu ta viết xong cho ông. Bà ngoại ơi, không có di thư, đời này sống cũng vô dụng."
"Lên tinh thần hết cho ông, nhắm tọa độ cho chuẩn đấy."
"Đội ba, con mẹ nó mấy cái họng pháo của cậu sắp bắn lên trời rồi kìa, cậu định bắn chim à?"
"Đội một, đội một, đồ con rùa người đâu hết rồi?" Nhìn trận địa pháo phía trước, đại đội trưởng rống lên.
"Hết... hết người rồi... đại đội trưởng." Một tên tân binh mặt mày đầy máu khóc hô.
Đại đội trưởng im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nhấc chiếc túi đeo vai bên cạnh lên, tất cả di thư của hơn 100 người đều ở đây.
"Có sợ không?" Đại đội trưởng nhìn tân binh hỏi.
"Có." Tân binh gật đầu, nhưng lại lắc đầu: "Vừa rồi còn sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa."
"Được rồi, mang nó ra ngoài cho ông." Đến chỗ chỉ đạo viên, đưa thứ này cho anh ta, đại đội trưởng đeo chiếc túi đeo vai vào cổ tân binh, đá vào mông cậu ta một cái.
Sau trận chiến này, Đại đội Pháo binh số 7 chỉ có một tân binh sống sót, tân binh sống sót đã bảo vệ số hiệu của đại đội.
Sau này đại đội được xây dựng lại, những bức di thư đó được đặt trong phòng danh dự, không ai hủy đi chúng.
Có lẽ không có gì được viết trong đó cả!
...
Xi Vưu đem Cổn Cổn, cầm hổ phách của bản thân, dẫn theo bảy mươi anh em của mình, lao ra ngay ra trước tiên khi trận bị phá.
Xi Vưu rất tức giận, bởi vì trước giờ hắn ta luôn xâm lược người khác, nào đến lượt người khác đến xâm lược chính mình.
Nhưng hắn ta còn tức giận hơn là tên ú nu chết bầm bên cạnh lại làm cho hắn ta ngã xuống, đi đứng không xong mà lăn vòng vòng, có lẽ sau cuộc chiến này phải cho tên nhóc giảm cân mới được.
Đối mặt trực tiếp với đại ma, tình hình chiến đấu ở biên giới phía nam có lẽ là thê thảm nhất.
Hiệu suất của đại ma giết người có lẽ còn cao hơn cả dây chuyền lắp ráp của nhà máy nữa.
Nhưng những thứ yêu ma quỷ quái mà mỗi khi thế nhân nhắc đến đều biến sắc, đủ loại quái vật, vào thời điểm này đang bùng nổ sự ngoan cường và sức chiến đấu đáng kinh ngạc.
Bọn hắn đều là những kẻ cương quyết bướng bỉnh, bọn hắn không có cảm giác vinh dự, cũng không có khái niệm gì về gia đình và đất nước, bọn hắn chỉ là những kẻ không phục thuần túy mà thôi.
Tại sao mày dám đến đánh ông mày? Ông mày mới là kẻ xấu xa tội ác tày trời, phải là ông mày đánh mày mới đúng.
...
Tiếng trống trận cực lớn réo rắt vang xa.
Dạ Đàm đại thế giới vốn nắm chắc phần thắng, với sự gia tăng của tiếng trống trận, thực lực đã nâng lên một bậc.
Hơn nữa, tiếng trống trận này có tác động rất lớn đến sĩ khí của mọi người.
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn.
Cô đang cõng một cái trống cực lớn không phù hợp với dáng người của mình.
Nếu Tiêu Trần ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra cô.
Cô gái này là người hắn đã gặp trong không gian kỳ dị đó trước đây, con của ông già dùng da làm trống.
Cô gái nhìn chiến trường hỗn loạn, rồi nhìn cung điện cực lớn che kín bầu trời, khẽ nhíu mày.
"Ông nội đã từng nói, đây là quê hương của hắn, tại sao lại có chiến tranh lớn như vậy?"
Cô gái đi đến một thành phố, tìm hiểu về tình hình từ chỗ những người đang trốn trong thành phố.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái tức giận đỏ bừng: "Dạ Đàm đại thế giới không biết xấu hổ."
Cô gái bay lên trời, cởi bỏ trống trận sau lưng.
Mặt trống là da của ông già, hiện đầy hoa văn màu đỏ và cả vết máu đỏ sẫm.
Cô gái gõ vang trống trận, tà váy dài màu trắng bay múa cuồng nhiệt, một loại sức mạnh và vẻ đẹp mềm mại hòa vào nhau, khiến người ta kinh tâm động phách.
Một thanh âm hùng hậu vang vọng ra.
Thanh âm này dường như xuyên qua thời gian vô tận, dẫn dắt mọi người đến chiến trường Thần Ma viễn cổ.
Tiếng trống dần dần trở nên dồn dập, tiếng trống như đang đánh vào trái tim của những chiến sĩ.
Những chiến sĩ tựa như nghe thấy tiếng hổ gầm rồng ngâm, gào thét không chịu khuất phục và cả tiếng hò hét khàn khàn kiệt sức.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận