Nói đến đây, Lữ Linh Đồng gãi đầu: "Bảng Thiên Cơ vẫn luôn do Phương Phỉ chủ nhân xếp hạng, dường như chưa từng có ai nghi ngờ vấn đề có tư cách này hay không."
Tiêu Trần gật đầu tiếp tục hỏi: "Nếu như muốn vào mười vị trí đầu trong bảng Thiên Cơ thì cần có điều kiện gì."
Nghe được cái này, Lữ Linh San cũng không nhịn được nữa, nhảy lên cười nhạo nói: "Mười vị trí đầu trong bảng Thiên Cơ đều là những người giống như thần tiên, toàn bộ Thiên Vũ quốc chúng ta cũng chỉ có một vị vào được mười vị trí đầu, anh rất là lợi hại, nhưng muốn bước vào mười vị trí đầu á, sợ rằng còn rất sớm."
Gương mặt Tiêu Trần hắc tuyến, hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Linh San, lè lưỡi một hồi dọa nạt "Nếu như cô nói thêm câu nào, tôi liền xé rách cái miệng nhỏ dễ thương của cô á, tôi cam đoan."
Nhìn Tiêu Trần hung tợn, nhớ tới hành vi hung tàn ngày hôm qua người này dùng một cái tát tát nổ Thiếu môn chủ Huyết Y Môn, toàn thân Lữ Linh San giật mình.
"Vốn chính là như vậy mà!" Lữ Linh San nhỏ giọng ấm ức.
Tiêu Trần lười tính toán với tiểu nha đầu này, tiếp tục hỏi: "Tôi cần đi vào mười vị trí đầu, điều kiện là gì?"
Lữ Linh Đồng thức thời không hỏi vì sao, nói thẳng ra điều kiện bước vào mười vị trí đầu.
Rất đơn giản, đánh bại một vị cao thủ trong mười vị trí đầu của bảng danh sách là được.
Tiêu Trần sờ cằm nở nụ cười: "Hắc hắc, tôi thích đơn giản thô bạo. Như vậy cái vị cao thủ cái gì cái gì Thiên Vũ quốc trong mười vị trí đầu là vị nào?"
Lữ Linh Đồng có chút lo lắng nói: "Tông chủ Thiên Vũ tông, Long Khiếu Vân Long đại hiệp, đứng thứ bảy trong bảng Thiên Cơ."
Tuy vừa rồi trong lúc ngẩn ngơ đã nhìn thấy một ngọn núi lớn vô biên vô tận.
Nhưng Lữ Linh Đồng cho rằng đó là ảo giác của mình, trong lòng cô ta vẫn không muốn Tiêu Trần trực tiếp đi khiêu chiến cao thủ trong mười vị trí đầu của bảng Thiên Cơ.
Mặc dù Tiêu Trần biểu hiện ra thực lực rất mạnh, nhưng mười vị trí đầu của bảng Thiên Cơ, có ai mà không phải nhân vật tuyệt đỉnh đã thành danh nhiều năm.
Trong mắt Lữ Linh Đồng, Tiêu Trần thực sự quá trẻ tuổi, coi như là bắt đầu tập võ từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng theo kịp những lão gia hỏa này.
Không biết từ khi nào, Lữ Linh Đồng thế mà lại bắt đầu lo lắng Tiêu Trần cho.
"Nếu như không quá cần thiết, cũng không nên đi khiêu chiến bọn họ, công tử còn trẻ, không cần gấp gáp trong chốc lát như vậy." Suy nghĩ một chút, Lữ Linh Đồng vẫn nói ra lời trong lòng.
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Cô đây thì không cần lo lắng rồi, nói cho tôi biết Long cái gì ở nơi nào là được."
Lữ Linh Đồng trầm mặc trong khoảng khắc, chung quy vẫn gật đầu, "Đại hội võ lâm lần này chính là do Long đại hiệp tổ chức, đi Long Nguyên sơn trang là có thể tìm được."
"Phiền ghê, thêm một chuyện phiền phức, đi thêm một đường." Nói nói, Tiêu Trần đi tới trước một hàng bán bánh bao: "Lão bản lấy mấy cái bánh bao thịt, cô nương này trả tiền."
"Đến đây." Đối với người khách đầu tiên của sáng sớm, lão bản hàng bánh bao lộ vẻ nhiệt tình đến mức dị thường.
"Là heo hay gì, còn ăn được sao?" Lữ Linh San nhìn bánh bao thịt còn lớn hơn nắm tay, không nhịn được nói thầm.
"Mắc mớ gì tới cô." Tiêu Trần liếc mắt nhìn Lữ Linh San.
Lữ Linh San lại càng hoảng sợ, bởi vì mình nói rất nhỏ tiếng rồi, mà vẫn còn bị Tiêu Trần nghe thấy được.
Tiêu Trần đung đưa bánh bao trước ngực mình, từng luồng hương thơm phiêu tán ra.
Trong ánh mắt chữ O mồm chữ A của hai tỷ muội Lữ Linh San, Lưu Tô Minh Nguyệt bò ra từ trong cổ áo của Tiêu Trần.
Tiểu tử kia còn chưa tỉnh ngủ, cái mũi nhỏ đáng yêu nhếch nhếch, nhắm mắt lại cánh nhỏ trong suốttìm nơi mùi hương kia phát ra.
"Ha ha!" Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương của Lưu Tô Minh Nguyệt, Tiêu Trần nhịn không được bật cười.
"Thật là đáng yêu nha!" Hai tỷ muội Lữ Linh Đồng nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, mắt đầy sao, quả nhiên nữ hài tử đối mặt loại nhóc con dễ thương này là không có bất kỳ sức chống cự nào, thế giới nào cũng giống nhau.
"Ê a! Thơm quá nha!" Rốt cuộc Lưu Tô Minh Nguyệt mở mắt, chuyện đầu tiên làm chính là lau nước bọt.
"Còn biết nói chuyện!" Hai tỷ muội suýt nữa hưng phấn hét rầm lên.
"Bánh bao, bánh bao, bánh bao thịt thật to." Ánh mắt Lưu Tô Minh Nguyệt lấp lánh ánh sao ôm bánh bao thịt mà gặm.
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, Lữ Linh San thực sự không nhịn được, có chút nhăn nhó tiến đến gần Tiêu Trần, nhỏ giọng nói: "Tôi tôi tôi có thể ôm bé ấy một cái không."
"Cho-" Một tay Tiêu Trần lấy Lưu Tô Minh Nguyệt bóng nhẫy ra nhét vào trong lòng Lữ Linh San.
"Ô?" Lưu Tô Minh Nguyệt nâng đầu nhỏ lên một chút, kỳ quái nhìn Lữ Linh San, mặc dù không biết người này là ai, nhưng thứ vấn đề nhỏ này nào có quan trọng bằng bánh bao thịt đâu?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận