Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1754: Lão ma Huyết Y (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"A! Híc híc híc-" Lưu Tô Minh Nguyệt bưng cái trán, phun hết vỏ trái cây trong miệng ra mặt Tiêu Trần.
Mấy người Lưu Thiên Tứ bên cạnh nhìn đến buồn cười, Tiêu Trần người này tính tình cổ quái tột cùng, nhưng lại tha thứ thái quá đối với tiểu tử này.
"Công tử, chủ nhân nhà tôi mời đến hậu đường." Đang lau vỏ trái cây trên mặt, một tiểu tử bước tới bên người Tiêu Trần, nhỏ giọng nói.
Mấy người Lưu Thiên Tứ lập tức cảnh giác, bởi vì Tiêu Trần đã từng làm thịt con trai của lão ma Huyết Y, hiện tại lại đang nghênh ngang trên địa bàn của người ta, hình như không tìm đến làm phiền cậu cũng không thể nào nói nổi.
Tiêu Trần lại không sao cả, ngược lại rảnh rỗi không có việc gì, bưng mâm đựng trái cây trên bàn lên, đi theo tiểu tử kia.
Hậu viện.
Một công tử mặc quần áo tân lang đỏ thẫm cười tủm tỉm nhìn Tiêu Trần.
"Lão ma Huyết Y?" Tiêu Trần vừa gọt vỏ trái cây cho Lưu Tô Minh Nguyệt, vừa mạn bất kinh tâm hỏi.
"Ngài cảm thấy tôi giống như một ma đầu không?" Công tử giũ giũ y phục trên người mình.
"Không quá giống." Tiêu Trần cảm thấy hàng này thật thú vị, rõ ràng chính mình làm thịt con của hắn ta, nhưng mà hàng này lại không có một chút sát ý nào, là thật sự không có.
"Có phải cảm thấy có chút khó hiểu hay không." Công tử cười hỏi.
Tiêu Trần gật đầu: "Anh nên thả vài câu hung dữ, sau đó xông lên đánh chết tôi."
Công tử ca cười lắc đầu, duỗi vươn ngón tay lấy trái cây trong mâm đựng mà Tiêu Trần ôm nói: "Mời tôi ăn một trái."
"Không biết xấu hổ." Lưu Tô Minh Nguyệt ôm trái cây, vẻ mặt cảnh giác nhìn công tử ca.
Tiêu Trần bất đắc dĩ đỡ cái trán, cầm trái cây gọt xong trong tay ném về phía công tử ca.
"A! Híc híc híc-" lần này Lưu Tô Minh Nguyệt ói ra nước trái cây đầy mặt Tiêu Trần.
Công tử ca nhìn suýt nữa tự sặc chết mình, người này nào có phong phạm cao thủ đệ nhất bảng Thiên Cơ.
Tiêu Trần lau nước trái cây trên mặt hỏi: "Anh tìm tôi để làm chi?"
Công tử ca cắn vài miếng giải quyết hết trái cây trong tay, đột nhiên bái một cái thật sâu với Tiêu Trần.
Công tử ca bái một cái thật sâu với Tiêu Trần, vẻ mặt xin lỗi nói: "Đứa trẻ của tôi chẳng ra gì gây cho ngài thêm phiền phức, tôi ở chỗ này nói lời xin lỗi với ngài, mong rằng ngài đại nhân đại lượng."
Tiêu Trần nghe có chút mờ mịt, tò mò hỏi: "Tôi đã giết con trai anh, anh không báo thù thì thôi, tại sao còn phải xin lỗi chứ?"
Công tử ca ngồi dậy, phất phất tay về phía cách đó không xa, rất nhanh hai tiểu nha hoàn bưng hai cái ghế đi tới trước mặt.
"Mời." Công tử ca lễ phép đưa tay.
Tiêu Trần cũng không biết trong bụng hàng này muốn làm cái gì, ngược lại hiện tại đài Đăng Tiên còn chưa mở ra, ngồi một hồi cũng ngồi luôn!
Đến khi Tiêu Trần ngồi xuống, công tử ca mới ngồi xuống theo.
Công tử ca có chút buồn vô cớ nhìn về viễn phương nói: "Kỳ thực chết cũng tốt, miễn cho về sau trêu ra tai họa quá lớn."
"Tôi nhặt hắn về từ trong đống rác, dạy hắn cách đối nhân xử thế, dạy hắn võ thuật, nhưng mà kết quả lại để cho tôi thất vọng tột cùng."
Tiêu Trần xem như nghe rõ, tình cảm cũng không xuất phát từ con cái ruột thịt, thế này liền có thể hiểu được, nhưng nuôi lớn như vậy, nói không có cũng không phải, không tức giận chắc chắn là không có khả năng.
"Thật sự không đau lòng? Không muốn báo thù?" Tiêu Trần hỏi.
Công tử ca thở dài: "Muốn nói không đau lòng thì chắc chắn là không có khả năng, dù sao cũng là đứa con chính mình tự tay nuôi lớn, ngài nói xem làm sao dạy một người mà lại khó khăn như vậy?"
Công tử ca nói xong, tiếp đó lại lắc đầu: "Còn có loại chuyện như báo thù thì miễn, ngài có thể giết Lạc Dương, tự nhiên không phải người như tôi có thể trêu chọc."
Tiêu Trần cười cười, hàng này lại rất cố gắng tự biết mình, "Người trưởng thành nha, tóm lại đều có ý nghĩ của chính mình."
"Đúng thế." Công tử ca gật đầu.
Tiêu Trần cười hỏi: "Không phải anh gọi tôi đến nơi này để nói chuyện phiếm chứ?"
Công tử ca gật đầu: "Không khác lắm, kỳ thực cũng là muốn cho ngài thấy lập trường của tôi, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không tìm ngài gây phiền phức, đối lập nhau thì cũng hy vọng ngài không tính đến hiềm khích lúc trước."
Tiêu Trần gật đầu, "Tôi cũng không phải chó điên, người đã chết hết rồi còn cắn không thả sao?"
"Vậy tôi đây an tâm." Công tử ca lộ ra chút ý cười.
Công tử ca đột nhiên tò mò hỏi: "Ngài cảm thấy tôi giống như một ma đầu không?"
Tiêu Trần sửng sốt một chút, không ngờ tới hắn ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Anh cảm thấy cái gì là Ma?" Tiêu Trần hỏi ngược lại.
Công tử ca gãi đầu, tiếp lấy lại lắc đầu: "Nói không rõ, không nói rõ được. Kỳ thực tôi cũng không biết vì sao mình lại trở thành ma đầu trong giang hồ như thế, bởi vì tôi giết Thần Kiếm sơn trang?"
Công tử nói đến đây, bất đắc dĩ cười cười.
PS: 3 3 chương tiếp theo bị lỗi số thứ tự chương, nhưng nội dung liền mạch
"Ba trăm năm trước, Thần Kiếm sơn trang giết trên dưới hơn ba trăm người của Huyết Y Môn tôi không còn một mảnh, ba trăm năm sau, tôi giết hơn một trăm người của hắn ta, ngài cảm thấy tôi làm sai không?"
Tiêu Trần cười lắc đầu: "Sai hay không sai, loại chuyện như vậy không dễ để bàn tính. Thế nhưng tôi biết một đại ma đầu, hắn đã nói với tôi, trong mắt chúng ta hắn là Ma, mà trong mắt hắn, chúng ta cũng là Ma."
Công tử ca nghe mắt dần sáng lên, "Chắc chắn người có thể nói ra những lời này rất đáng gờm."
Nói nhảm, Tiêu Trần ma tính đương nhiên rất đáng gờm.
Tiêu Trần cảm thấy hình như hàng này thật tốt, có lòng chỉ điểm: "Ma hay không Ma cũng chỉ là một loại xưng hô mà thôi, người tu hành có ai không phải Ma chứ? Anh gần bước lên con đường tu hành, mọi việc hài lòng theo ý là được."
Công tử ca nhớ thật kỹ lời Tiêu Trần nói, đứng dậy bái một cái thật sâu với Tiêu Trần: "Thụ giáo."
"Được rồi, anh cũng mau đi đi, thế nào mà vẫn muốn kết hôn, có người nói tân nương còn là cướp được?" Tiêu Trần nhìn công tử ca một thân đỏ thẫm, tò mò hỏi.
Nghe được vấn đề này, công tử ca đột nhiên hăng hái, "Ngài không biết, còn trẻ vừa bước vào giang hồ, tôi liền phát thệ muốn lấy đệ nhất mỹ nhân giang hồ làm vợ, bây giờ đã phải đi, nhưng vẫn luôn nghĩ đến việc này."
"Anh đi rồi thì con gái người ta làm sao bây giờ?" Tiêu Trần cũng không có tâm tình xen vào việc của người khác, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Công tử nhìn đèn lồng đỏ treo trên cửa phòng nhẹ giọng nói: "Đường lui tôi đã sắp xếp cho nàng xong xuôi, chỉ cần chính nàng không tìm đường chết, chí ít nửa đời sau có thể trải qua rất thư thái."
"Anh thế mà lại tri kỷ." Tiêu Trần cười giễu một câu.
Công tử ca lắc đầu: "Trước kia tiền bối của đứa nhỏ này đã từng đi theo tôi, mặc dù quá khứ đã qua rất nhiều năm, hương khói vẫn còn ở, tôi hy vọng nửa đời sau hài tử này có thể bình an mà sống. Hẳn ngài cũng hiểu, nữ nhân có dáng dấp thật đẹp không phải là chuyện gì tốt."
Đương nhiên Tiêu Trần hiểu.
Nữ nhân xinh đẹp bị gắn tội danh hại nước hại dân, chuyện bê bối sau đó còn chưa thấy rõ sao? Cửu Vĩ Yêu Hồ chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Lúc này, cửa phòng treo đèn lồng đột nhiên mở ra, một cô nương xinh đẹp mặc áo cưới đứng ở cửa ngơ ngác nhìn công tử ca, đầy mắt nước mắt.
"Dường như nàng thích anh." Tiêu Trần cười lắc đầu, đứng dậy rời đi.
"Cô đã nghe được?" Lúc này công tử ca lại có vẻ hơi cục xúc bất an.
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, nhớ tới mấy ngày nay người đàn ông này đối xử với mình rất tốt, không khỏi nở nụ cười.
"Nghiệp chướng." Công tử ca bất đắc dĩ thở dài.
"Đến giờ rồi đúng không?" Nữ tử hỏi.
"Chừng chừng thế." Công tử ca đi lên trước, dắt tay nữ tử.
"Hỏi anh một việc, anh nhất định phải thành thật trả lời." Nữ tử nắm tay công tử ca thật chặt.
"Cô nói đi."
"Đến cùng là anh có thích tôi không."
Công tử ca nhìn trời, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, không có ai tới quấy rối.
Lúc đầu chúng hào kiệt cảm thấy đầu nhập vào Huyết Y Môn thật sự rất uất ức, nhưng rượu qua ba chén, ăn hết năm vị cơm, mọi người lại bắt đầu thổi lên làm màu kéo quan hệ.
Ánh mặt trời vừa lúc, gió nhẹ mát mẻ thổi qua, động tác của tất cả mọi người đột nhiên ngừng lại, toàn bộ không gian vào giờ khắc này bị đại thần thông nhốt lại.
Đương nhiên ngoại trừ Tiêu Trần, còn có Lưu Tô Minh Nguyệt điên cuồng gặm đùi gà ở trên bàn rượu.
Phương Phỉ chủ nhân chầm chậm tới từ trên bầu trời trống trải, nhìn đồ ăn của Lưu Tô Minh Nguyệt, bất đắc dĩ đỡ trán.
Phương Phỉ chủ nhân phất phất tay, có mấy người ở đây đột nhiên được giải trừ khống chế, khôi phục tự do.
Mấy người này chính là cao thủ trong mười vị trí đầu bảng Thiên Cơ.
Mấy người này tất cả đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phương Phỉ chủ nhân, bọn họ hiểu rõ Phương Phỉ chủ nhân xuất hiện có ý nghĩa như thế nào.
Phương Phỉ chủ nhân trương nhăn mày, muốn kể một ít chuyện, kết quả Lưu Tô Minh Nguyệt trên bàn nhảy lên, đưa một cái lớn đùi gà tới trước mặt cô: "Tỷ tỷ, ăn đùi gà."
Bầu không khí lập tức liền bị phá hư.
Phương Phỉ chủ nhân dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ không đói bụng, em tự ăn đi!"
"Cầm!" Tiêu Trần ở một bên trợn trắng mắt: "Có thể kiếm đồ ăn từ trong miệng tiểu gia hỏa này, cô có thể mang ra làm màu cả đời."
Phương Phỉ chủ nhân nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt dễ thương, bất đắc dĩ nhận lấy đùi gà lớn bóng nhẫy.
Nhận lấy đùi gà, Phương Phỉ chủ nhân cũng không còn hứng thú nói gì, tùy ý phất phất tay, một bậc thang màu vàng xuất hiện ở dưới chân.
Bậc thang kéo dài biến mất ở trong mây trắng.
Đối với Tiêu Trần mà nói, loại khung cảnh thế này không khác gì chuyện ngày thường cả, nhưng lúc này đối với những người bình thường mà nói, một màn này chính là thần tích.

Bình Luận

0 Thảo luận