Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1817: Con kiến và con kiến (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Chơi không vui à? Vậy cứ tiếp tục chơi đi ha!" Tiêu Trần vui vẻ buông tay ra.
Lạc Thiên Phong xụi lơ ở trên mắt trận giống như con chó chết.
"Đến."
Tiêu Trần ngoắc tay với bầu trời, mây đen lúc này tựa như là sống lại, bắt đầu biến ảo thành các loại hình thái.
Trong nháy mắt, mây đen đã biến ảo thành dáng vẻ của một tòa thành trì, bao vây Hồn trận ở trong đó.
Trong lôi trì, giống như là một thế giới khác, liên hệ giữa Hồn trận và thế giới trong nháy mắt bị chặt đứt, đại trận ngừng vận chuyển.
Vô số lôi long màu xanh do lôi điện biến thành thò đầu ra khỏi mây đen trong tường thành, lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Phong nằm rạp trên mắt trận.
Tiêu Trần cười tủm tỉm đưa tay lôi ra một chút mây đen, mây đen biến ảo thành một cái ghế, Tiêu Trần thoải mái ngồi trên ấy.
"Đừng gấp gáp ha, để tôi tìm xem nào." Tiêu Trần bắt đầu tìm tòi trong đầu thứ có liên quan tới thần thông thời gian.
"Tìm được rồi, Thiên Thương của nhóc đáng yêu, có thể giảm tốc độ thời gian trôi đi của không gian phong bế nghìn lần, úi chà chà cái này hay đó."
Lạc Thiên Phong co quắp trên mặt đất điên cuồng run rẩy toàn thân, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không nói nên một lời nào.
"Con bà nó sao lại phức tạp quá vậy." Tiêu Trần học tập một hồi, đau cả đầu, thứ này cũng rắc rối quá đi, chỉ riêng cái kết ấn phức tạp kia là đã có thể muốn mạng già rồi.
Hơn ba nghìn ấn pháp, lại còn phải hoàn thành trong chốc lát.
"Mình tay tàn, tìm phiên bản đơn giản hóa đi thôi!"
Tiêu Trần có chút căm tức, đơn giản hóa pháp ấn xuống còn một trăm, lúc này mới dùng Thiên Thương bản khiếm khuyết.
Một gợn sóng vô hình khuếch tán ra từ giữa lôi trì, thời gian nơi này, bắt đầu không hề đồng bộ cùng với bên ngoài.
Thậm chí Tiêu Trần còn không nói lời nào, chỉ là ngoắc ngón tay.
Lôi long kia đã thu được mệnh lệnh, bắt đầu cắn xé Lạc Thiên Phong co quắp trên mặt đất.
Lôi điện xanh ấy cũng chẳng phải là lôi điện bình thường, đây là thần lôi trời phạt chỉ có đại đạo mới có.
Cái thứ đó mà bổ lên người tu sĩ, thì thật đúng là cực hình chung cực.
Thần lôi xanh với uy lực kinh khủng không ngừng phá hư cơ thể của Lạc Thiên Phong.
Tiêu Trần khống chế thần lôi rất tốt, chỉ tổn thương cơ thể, chứ không lấy mạng nhỏ của Lạc Thiên Phong.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi mới bắt đầu hắn ta còn có thể dựa vào tu vi mạnh mẽ của ngụy Đế để cứng rắn chống đỡ, thế nhưng theo thần lôi nọ không ngừng hạ xuống, cuối cùng Lạc Thiên Phong cũng sụp đổ.
Lạc Thiên Phong muốn tự bạo, để kết thúc sự thống khổ vô tận ấy, thế nhưng hắn ta lại phát hiện ngay cả tự bạo mình cũng không làm được, bởi vì kinh mạch đã bị phá hư, cản trở, sức mạnh đã không thể vận chuyển được nữa.
Chuyện này đối với Lạc Thiên Phong không chỉ là tan vỡ, thậm chí ngay cả tinh thần cũng hỏng mất.
Yết hầu bị bóp vỡ, Lạc Thiên Phong phát ra tiếng ư ử với Tiêu Trần, dường như muốn khẩn cầu Tiêu Trần cho mình một cái thống khoái.
Thế nhưng Tiêu Trần chỉ ngồi một bên xem náo nhiệt, không nói lời nào, cũng không trả lời.
Bộ dạng không thèm để ý ấy của Tiêu Trần khiến Lạc Thiên Phong hỏng mất khóc lớn.
Sự dằn vặt và thống khổ vô tận vẫn còn tiếp tục, sau khi thời gian trong lôi trì trôi qua ba ngày, Lạc Thiên Phong đã bị điện thành một kẻ ngu si.
Lạc Thiên Phong co ro thân thể bị tàn phá, hai mắt trống rỗng nhìn lôi vân phía trên, cặp mắt trống rỗng tựa như không có linh hồn.
Khi thần lôi xanh rơi lên người, thậm chí hắn ta còn không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút, bởi vì hiện giờ hắn ta chỉ cầu được chết.
Tiêu Trần duỗi lưng một cái, đứng lên từ chiếc ghế được tạo thành từ mây đen, đi tới bên cạnh Lạc Thiên Phong.
Không nói nhảm, trực tiếp đè đầu của Lạc Thiên Phong bắt đầu sưu hồn.
Sở dĩ Tiêu Trần dùng lôi trì làm việc này.
Thứ nhất có thể cắt đứt được Hồn trận, miễn cho phát động rồi lại mang tới tai nạn cho đại thế giới, thứ hai là có thể khiến cho tinh thần của Lạc Thiên Phong bị tan vỡ.
Lạc Thiên Phong dù sao cũng là ngụy Đế đỉnh cấp, thế giới tinh thần của hắn ta vô cùng mạnh mẽ, nếu như cưỡng chế sưu hồn, có thể sẽ gặp phải sự phản kháng điên cuồng.
Đương nhiên quan trọng nhất là, Tiêu Trần sợ sinh linh dị vực thả vài thứ vào thế giới tinh thần của con hàng này.
Ví như thuật pháp khiến thế giới tinh thần nổ tung một khi nó bị xâm nhập.
Loại thủ đoạn ấy rất bình thường ở tu hành giới, nó hay được dùng để phòng ngừa người khác sưu hồn mình.
Hơn nữa loại thủ đoạn ấy phần lớn đều thâm độc đến cực điểm, đối với tên mù chỉ biết Thiên Chinh quyết như Tiêu Trần mà nói, thật sự có chút vướng tay vướng chân.
Hiện tại không giống với lúc trước, thế giới tinh thần của Lạc Thiên Phong đã tan vỡ.

Bình Luận

0 Thảo luận