Nhưng có những đại năng hoàn toàn có thể dựa vào một số thủ đoạn, trắng trợn bóc số mệnh ra để bản thân sử dụng.
Ngay bây giờ Tiêu Trần cũng có thể tưởng tượng được cảnh chiến hỏa liên miên trên trái đất sau này.
Tiêu Trần nghĩ hơi xa rồi có chút tự giễu lắc đầu, có thể ngày đó còn xa lòi ra, Ý Chí Đại Đế cũng đâu dễ tiêu tán như vậy.
Tiêu Trần lại nghĩ tới cái gọi là thời đại lớn.
Tiêu Trần nhìn Cẩu Đản ăn đến gió cuốn mây tan, lắc đầu.
Thời đại lớn trong mắt Tiêu Trần không hề giống với nhận thức của những người khác, nó không chỉ là linh khí trong thiên địa được hồi sinh.
'Thành Đế' mới là ý nghĩa chính thức của ba chữ 'Thời đại lớn".
Chín số mệnh Kim Long đã tìm được chủ nhân của riêng mình, vậy tiếp theo sẽ là thời điểm dựa vào năng lực cá nhân mà tranh giành thiên hạ.
Nhưng cuối cùng sẽ chỉ có một người trèo lên đến đỉnh, những số mệnh Kim Long còn lại ắt sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho người trèo lên đỉnh.
Nhìn Cẩu Đản như một thùng cơm di động, suýt nữa thì Tiêu Trần đã cười ra tiếng.
Để cho con hàng này đi tranh giành cơ hội thành Đế, đấy là muốn đi chọc cho người khác chết cười hay gì?
Ăn xong bữa cơm, Cẩu Đản lại dán lên trên cổ Tiêu Trần, lắc la lắc lư y như một món trang sức.
...
Sau khi linh khí khôi phục, bên ngoài đã long trời lở đất.
Nhưng chỗ của Tiêu Trần lại giống như một thôn trang nhỏ bị ngăn cách, không bị ảnh hưởng tí tẹo nào.
Mỗi ngày của Tiêu Trần chính là dạy Cẩu Đản tu hành, còn có đọc sách biết chữ.
Cho đến khi linh khí khôi phục ngày thứ sáu, Thanh Y đột nhiên xuất hiện trong nhà Tiêu Trần.
"Ba, tại sao 1 + 1 nhất định phải bằng 2 ạ? Tại sao không thể bằng 3, bằng 4 nhỉ?"
Trưa hôm nay Tiêu Trần đang dạy Cẩu Đản làm bài tập, mấy ngày nay hắn sắp phát điên rồi.
Cẩu Đản không những là một con quỷ nhỏ lơ mơ đãng trí, vừa dạy xong qua đầu lại nó đã quên luôn, mà lơ mơ thì cũng thôi đi, con mẹ nó lại còn không chịu nghe lời nữa chứ.
Ngày nào cũng đòi phơi nắng dưới mặt trời, còn thích lăn qua lăn lại trên mặt cỏ, càng quá hơn chính là đến tận bây giờ nó vẫn không chịu đi giày.
Bắt nó mang giày thì nó sẽ ngoạc miệng ra khóc.
Mỗi ngày con nhãi ranh này đều nhếch nhác như một tên ăn mày nhỏ.
Những thứ này thì Tiêu Trần đều có thể nhịn, điều khiến hắn không nổi chịu nhất là trong não Cẩu Đản toàn mấy câu hỏi quái đản.
Ví dụ như vấn đề hiện tại nè, 1 + 1 tại sao nhất định phải bằng 2.
Tại sao? Mẹ kiếp, ai mà biết được chứ?
Tiêu Trần sống không còn gì luyến tiếc nhìn Ngục Long đứng một bên xem trò vui, hung dữ quát: "Không biết, đừng hỏi nữa, hỏi nữa ông đánh chết mày."
Vẻ mặt Cẩu Đản vô tội nhìn Tiêu Trần: "Không phải ba đã nói không hiểu thì phải hỏi ạ?"
"Tao nói bao giờ, không phải tao, đừng có mà nói linh tinh!"
Cẩu Đản chẳng hề sợ hãi Tiêu Trần sắp bùng nổ tí tẹo nào, bởi vì tình cảnh thế này mỗi này đều diễn ra mấy lần.
Đoán chừng Cẩu Đản là tiểu yêu quái duy nhất, một ngày chọc giận Đại Đế vô số lần mà vẫn sống rất vui vẻ.
Lúc Tiêu Trần đang vỗ bắp đùi hô to 'nghiệt duyên', Một bóng áo xanh đột nhiên xuất hiện trong sân, đúng là Thanh Y rồi.
Tiêu Trần cứ như là nhìn thấy cứu tinh, kéo Thanh Y lại, quay đầu nói với Cẩu Đản: "Cẩu Đản, ba có chuyện cần nói với chú này, con tự đi chơi đi!"
Kết quả lời còn chưa nói hết, Cẩu Đản đã ôm chặt chân lấy chân hắn, vẻ mặt không chịu.
"Phụt."
Suýt chút nữa Tiêu Trần đã phun ra một ngụm máu, động tác của con nhỏ này cũng quá nhanh rồi!
Thôi bỏ đi, cứ xem hàng này là keo da chó không dứt ra được, trước khi nó hiểu chuyện, Tiêu Trần dự là mình sẽ không được trải qua ngày tháng tốt lành gì.
Thanh Y nhìn Tiêu Trần, có chút chả hiểu thế nào, sao hôm nay tiểu huynh đệ này lại nhiệt tình như vậy nhỉ?
Tiêu Trần kéo theo cục keo da chó Cẩu Đản nằm vật xuống ghế. Thấy ba không có ý muốn đi ra ngoài, Cẩu Đản lại vui vẻ đi lăn lộn trên mặt cỏ.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đến không tưởng nổi này lăn qua lăn lại trên mặt cỏ như một con chó nhỏ, vẻ mặt Thanh Y cũng kiểu choáng váng cạn lời.
"Chẳng lẽ đây là trend gì mới à? Đúng là không hiểu nổi giới trẻ bây giờ."
Thanh Y cảm thán mình quá lạc hậu.
"Trend cái cứt gì, đầu con hàng này chỉ để mọc tóc óc để trồng cây, méo dùng được." Tiêu Trần tức giận trả lời.
Thanh Y ngẩn người, lắc đầu. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà đầu óc lại có vấn đề, thật sự đáng tiếc.
Nhìn vẻ mặt tiếc hận của Thanh Y, Tiêu Trần không vui nói: "Anh tới đây làm chi, đừng có chỉ trỏ với con nít nhà tôi, bằng không thì tôi đánh vỡ đầu chó của anh bây giờ."
Thanh Y: "..."
Lúc này Tiêu Trần mới phát hiện, rõ ràng là thực lực của Thanh Y đã tăng lên rất nhiều, hẳn là chỗ tốt mà linh khí thiên địa khôi phục mang đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận